CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 537

Cậu ta không cần gom tiền cho đủ một trăm nghìn đó.

Cậu ta chỉ vào điện thoại của mình, ngẩng đầu lên nhìn mấy người thanh niên tóc vàng nói: “Điện thoại tôi hỏng rồi, không gọi được”.

Sắc mặt thanh niên tóc vàng hơi khó coi, giật lấy điện thoại trong tay Dương Ân.

Cầm điện thoại xem xét một lúc, sắc mặt thanh niên tóc vàng trở nên u ám.

“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo”.

Cậu ta phun nước bọt xuống đất, dùng sức đập mạnh điện thoại Dương Ân xuống đất khiến nó rơi vỡ tan tành.

Thấy thế, Dương Ân cũng không chỉ không tỏ vẻ đau lòng mà còn lộ ra vẻ mừng rỡ.

Thanh niên tóc vàng trợn mắt nhìn Dương Ân, tức giận nói: “Họ Dương kia, mày đợi đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.

Nói rồi cậu ta không quan tâm đến Dương Ân nữa mà bắt đầu gọi đi mượn tiền.

Khoảng mười mấy phút sau, tiền mà mấy người thanh niên tóc vàng và thanh niên thấp lùn mượn gom lại cũng vừa đủ một trăm nghìn.

Nhìn khoản tiền lớn hiển thị trên điện thoại, ánh mắt thanh niên tóc vàng hiện lên vẻ không cam lòng, nhất là nghĩ đến việc một trăm nghìn này sắp đưa cho người khác, cậu ta càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng chuyện đã đến nước này, dù cậu ta không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể thành thật đưa tiền cho Ngô Lương.

“Đại ca, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, ông xem nếu tiện tôi chuyển khoản cho ông”.

Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, sắc mặt Ngô Lương mới tốt hơn một chút, đưa điện thoại sang.

Không lâu sau, thanh niên tóc vàng chuyển một trăm nghìn cho Ngô Lương.

Lúc này Ngô Lương mới hài lòng gật đầu, bảo mấy bảo vệ lui ra ngoài.

“Xem như các cậu biết điều, bây giờ các cậu có thể cút rồi. Nhớ đấy, sau này đừng đến chỗ của ông nữa, nếu không ông sẽ khiến các cậu nếm mùi sống không bằng chết”.

Mấy người kia vội gật đầu.

Thật ra không cần Ngô Lương nói, sau này họ cũng không dám đến nơi như vậy nữa.

Chuyện như vậy trải qua một lần là đủ, nếu thêm lần nữa họ sợ mình sẽ để lại mạng sống ở đây mất.

Sau đó đám người thanh niên tóc vàng vội vã chạy đi.

Trước khi đi họ còn không quên nói mấy lời đe dọa Dương Ân.

Thấy đám người thanh niên tóc vàng rời khỏi đó, Dương Ân mới thở phào xoay người định đi.

Nhưng đúng lúc này giọng Ngô Lương vang lên từ phía sau cậu ta.

“Đứng lại!”

Nghe thấy giọng Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ vội dừng lại, sau đó quay đầu lại, cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ông chủ, ông chủ Ngô, không phải đã trả tiền cho ông rồi sao? Còn chuyện gì nữa à?”

Ngô Lương trợn mắt nhìn Dương Ân, sầm mặt nói: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật nếu không đừng trách ông không khách sáo”.

Dương Ân gật đầu, chỉ cần đối phương không bắt cậu ta đền tiền thì bảo cậu ta làm gì cũng được.

“Ông chủ Ngô, ông cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết, tôi sẽ nói hết mọi chuyện”.

Dương Ân sợ thật rồi, cậu ta không dám có bất kỳ tâm tư nào khác nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc