CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 464

“Chậc chậc! Chào người đẹp, ban nãy anh hơi nóng nên làm em sợ đúng không? Nhưng em đừng lo, bình thường anh hiền lắm”.

Anh Lục thay đổi ngữ điệu, khi nhìn sang Lạc Tuyết, hắn còn bày ra vẻ nho nhã.

Lúc nói ra những lời này, mắt hắn như muốn rớt ra ngoài, chỉ mong sao có thể vồ vào người Lạc Tuyết ngay lập tức.

Tên đàn em ở sau lưng hắn cũng đang trố mắt ra nhìn.

Dù gã đã từng thấy rất nhiều người đẹp, song thuộc hàng thượng thừa như Lạc Tuyết thì không dễ mà gặp được đâu.

“Hì hì, anh Lục, đúng là tiên nữ giáng thế, hôm nay anh được hời rồi!”

“Chúc mừng anh Lục, chúc mừng anh lại ôm được mỹ nhân về!”

“Anh Lục, tối nay động phòng hoa chúc thì đừng quên bọn em nhé!”

Dù đám đàn em của hắn đang rất nổi hứng, song không dám thể hiện ra ngoài.

Ai mà dám tranh gái với anh Lục chứ?

Chỉ cần đổi cách chúc mừng là được rồi.

“Ha ha, được được! Chỉ cần tối nay anh đây được ôm người đẹp vào lòng thì chúng mày cứ ăn chơi xả láng, anh bao tất!”

Anh Lục vỗ ngực, trông như thể đã nên đôi với Lạc Tuyết rồi.

“Người đẹp, mình làm quen nhé! Anh là La Lục, người ở đây thường gọi là anh Lục! Nể mặt anh, bọn mình sang phòng bao khác vừa ăn vừa hâm nóng tình cảm đi?”

Anh Lục mỉm cười gian trá, lộ ra hàm răng vàng khè, trông rất dung tục!

Hắn cứ thế trêu nghẹo Lạc Tuyết trước mặt bao người.

Lạc Tuyết giận tím mặt, thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.

Cô dứt khoát ngoảnh sang phía khác, không để ý đến anh Lục.

Nếu không, cô sẽ mắc ói mất.

“Ơ kìa, sao phải xấu hổ? Em nhìn anh này, anh có xấu hổ đâu!”

Anh Lục không để bụng, tiếp tục mỉm cười rồi định chạm vào tay Lạc Tuyết.

“Thu tay về đi!”

Thấy hắn sắp chạm vào Lạc Tuyết, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

La Lục ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn xem là ai nói.

Vù, một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn.

Cộp, Sở Bắc đập cây gậy trúc vào tay La Lục.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“A, tay của tao!”

La Lục kêu gào thảm thiết, mắt thì trợn ngược, mặt mày nhăn nhó.

Cơn đau vì gãy xương khiến hắn run rẩy.

“Thằng kia, mày là ai? Dám gây chuyện với ông, ông phải giết mày!”

La Lục cố nhịn đau ngẩng lên nhìn Sở Bắc.

Bình luận

Truyện đang đọc