CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 472

La Lục sợ đến mức nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.

Đám đàn em của hắn ở phía sau cũng cúi gằm mặt xuống, sợ bị Long Tam nhắm vào.

Xong xuôi, Long Tam mới ngoảnh lại nhìn về phía Sở Bắc rồi mỉm cười.

“Cậu Sở, hoá ra là cậ cũng đến đây ăn à? Trùng hợp quá! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”.

Giọng nói của Long Tam chứa đầy vẻ kính nể và một chút sợ hãi.

Gã thật sự thấy sợ Sở Bắc.

Bởi anh là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.

Anh chỉ cần nói một câu là có thể tiêu diệt Long Hổ Môn.

Tất cả mọi người đều mù mờ không hiểu gì.

Đến Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Sao Long Tam này lại khách sáo với Sở Bắc thế nhỉ?

Cảnh tượng kỳ quái này đẫ vượt khỏi tưởng tượng của họ.

Lúc này, mặt La Lục đang trắng bệch như tờ giấy.

Hắn không phải kẻ ngốc nên có thể hiểu rõ tình hình hiện giờ ngay.

Đến anh Long cũng phải khép nép trước mặt tên họ Sở này ư?

Vậy mà hắn lại dám nhòm ngó đến người phụ nữ của anh?

Thôi thế là thôi, xong đời rồi!

La Lục nhìn đi hướng khác với vẻ đầy tuyệt vọng.

Đám đàn em của hắn thì vẫn cúi gằm mặt.

“Hiểu lầm ư? Hiểu lầm hay quá nhỉ!”

Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không rõ thái độ thế nào.

“Long Tam, tôi không ngờ anh lại oai thế đấy!”

Câu nói ấy khiến Long Tam run rẩy, trán bắt đầu túa mồ hôi.

“Cậu Sở, tôi thật sự không biết cậu đang ở đây, tất cả là kế ly gián của tên họ La này…”

Long Tam đảo mắt nhìn La Lục đang run rẩy dưới đất mà tức điên người.

“La Lục, mày mau nói rõ cho tao nghe chuyện này rốt cuộc là sao? Không tao đập chết mày bây giờ!”

Long Tam gầm lên, làm La Lục giật bắn mình.

“Anh Long, chuyện này… em không cố tình đâu ạ!”

La Lục lắp bắp mãi mới nói xong một câu.

Sau đó quỳ xuống trước mặt Sở Bắc và Lạc Tuyết.

“Anh Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi ạ! Chị Lạc, tôi không phải người, lẽ ra tôi không nên có suy nghĩ càn rỡ với chị, tôi dập đầu xin lỗi hai anh chị, mong hai anh chị tha cho tôi lần này!”

Mặt La Lục méo xệch như sắp khóc đến nơi.

Đám đàn em của hắn thì đều rụt cổ lại như con rùa.

Tình thế hoàn toàn xoay chuyển.

“Chúng… mày, chúng mày… to gan lớn mật thật đấy!”

Nghe thấy chuyện La Lục còn dám mơ tưởng đến vợ của Sở Bắc thì sợ tái mặt.

Ngực gã phập phòng, nhưng không biết phải nói thế nào.

Đám này được sống đến lúc này là may lắm rồi.

“Cậu Sở, đám này dám mạo phạm cậu, chỉ cần cậu lệnh một tiếng thôi thì tôi sẽ cho chúng nó bay màu luôn!”

Để lấy lòng Sở Bắc, Long Tam không còn màng gì nữa.

Đám này chết không hết tội.

Nghe thấy vậy, La Lục và đám đàn em sợ hết hồn hết vía.

“Anh Sở, tôi biết lỗi rồi, xin anh tha cho chúng tôi một lần này!”

“Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tôi không thể chết được!”

Bình luận

Truyện đang đọc