CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 70

“Một bác sĩ quèn như cậu lại dám tranh công người khác, còn nói xấu sỉ nhục cậu Sở như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Triệu Hồi Xuân nghiêm nghị chất vấn.

Một hòn đá khuấy động mặt hồ tạo thành từng đợt sóng. Lời chất vấn liên tục lập tức làm mọi người đều sững sờ, gần như hóa đá.

Chuyện gì đây?

Ông Triệu không phải do Lưu Minh mời đến mà là do Sở Bắc mời đến?

Chuyện này…

Kể cả viện trưởng Phương, cũng kinh ngạc không nói nổi.

Mà kinh ngạc nhất chính là Lưu Minh và Lạc Tuyết.

Lưu Minh cúi thấp đầu, gương mặt khi đỏ khi trắng, hết trắng rồi lại xanh!

Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh không ngừng.

Mà trong lòng anh ta càng thêm không cam lòng và lúng túng không biết nên làm sao.

Anh ta thật sự không ngờ được Triệu Hồi Xuân sẽ tự dưng đến chữa bệnh cho Lạc Tâm Vũ. Trong lòng lại càng không nghĩ được là Triệu Hồi Xuân do Sở Bắc mời đến?

Vốn dĩ anh ta chỉ định nhặt của hời nhưng không ngờ lại gây ra một trận náo loạn như vậy?

Lạc Tuyết che miệng, kinh ngạc không nói nên lời.

Ông Triệu không phải do Lưu Minh mời đến?

Cũng có nghĩa là anh ta thật sự lừa mình.

Mà mình cũng không cần gả cho anh ta nữa?

Tự do khó đạt được lại tới quá bất ngờ.

Khi cô nhìn sang Sở Bắc, ánh mắt càng thêm mờ mịt.

Hóa ra cô vẫn luôn hiểu nhầm anh… Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Được lắm, Lưu Minh, cậu được lắm! Cậu không chỉ lừa ông Triệu, mà ngay cả tôi, cậu cũng dám bỡn cợt như thế? Cậu to gan lắm!”

Phương Chính Quân phản ứng lại đầu tiên, tức đến xanh cả mặt.

Trừng mắt nhìn Lưu Minh như thể muốn ăn thịt anh ta.

“Viện trưởng, ông, ông nghe tôi giải thích…”

Lưu Minh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất van xin.

Gương mặt tên này không còn chút máu, bởi vì sợ hãi mà giọng nói cũng run rẩy.

“Chuyện đến nước này, cậu còn có gì để giải thích nữa?”

“Còn muốn làm chủ nhiệm khoa? Nằm mơ đi! Cút đi cho tôi, sau này đừng đến làm nữa!”

“Tôi dám cam đoan, ở cả Tân Hải này, không có bệnh viện nào dám nhận cậu nữa đâu! Nửa đời sau, cứ chuẩn bị ra lề đường kiếm cơm đi!”

Cả phòng họp đều vang vọng tiếng quát của Phương Chính Quân.

Rõ ràng, ông ta tức giận thật rồi.

Lưu Minh này không chỉ lừa cả ông ta mà còn dám lấy danh ông Triệu đi rêu rao?

Nếu ông Triệu truy cứu trách nhiệm, đừng nói là anh ta mà chức viện trưởng này của ông ta cũng chẳng làm được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc