CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 532

“Hừ, bây giờ, các người đã biết ông đây lợi hại rồi chứ, hạn cho các người trong vòng mười phút, mau chóng trả tiền, nếu không, làm phiền đến anh Long, thì chuyện hôm nay không đơn giản vậy đâu”.

Nghe thấy lời của Ngô Lương, Dương Ân sợ hãi trong lòng.

Cậu ta quay người nhìn Sở Bắc, giọng nói nức nở, cầu xin: “Sở Bắc, ông nội Sở à, xin anh thương xót đấy, mau trả tiền đi”.

Sở Bắc giang tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi không có tiền”.

Anh không nói dối, bây giờ trên người anh đúng thật là không có tiền, bởi vì anh không có thói quen đem theo tiền.

Tiền của anh, thông thường đều là Thanh Vũ giữ giúp anh, mà hôm nay Thanh Vũ lại không đến cùng anh.

Không có tiền?

Nghe thấy lời của Sở Bắc, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên tái nhợt.

Đột nhiên, cậu ta như nghĩ đến gì, hai mắt sáng rực nhìn Sở Bắc chằm chằm, nói: “Chẳng phải anh có ba trăm nghìn cổ phiếu, anh lấy ra một trăm tám mươi nghìn rồi trả tiền đi”.

Nói xong, vẻ mặt cậu ta đầy mong chờ nhìn Sở Bắc, ánh mắt đều mang theo vẻ cầu xin.

Thế nhưng, thực tế lại khiến cậu ta thất vọng là Sở Bắc lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ba trăm nghìn kia, đã dùng hết rồi”.

Dùng hết rồi?

Dương Ân sửng sốt, sau đó, vẻ mặt không tin nói: “Không thể, đó là ba trăm nghìn đấy, sao có thể dùng nhanh như vậy được?”

Nghe thấy lời của Dương Ân, vẻ mặt Sở Bắc châm chọc nói: “Cậu ăn một bữa cơm còn có thể tốn đến một trăm tám mươi nghìn, tôi dùng ba trăm nghìn lâu lắm hay sao?”

“Anh!”

Miệng Dương Ân khẽ giật, trong lòng vô cùng tủi thân, lập tức bị Sở Bắc cướp lời chuẩn bị nói.

“Được rồi, các người bớt diễn trò trước mặt ông đây đi, bớt nói dông dài lại, hoặc là đưa tiền ra, hoặc là ông đây bảo anh Long xử lý các người!”

Vẻ mặt Dương Ân thay đổi, nỗi sợ trong lòng không nhịn được nữa, cũng bị dọa sợ quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin.

“Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, tôi thật không có nhiều tiền như vậy, giám đốc Ngô tha mạng cho tôi!”

Ánh mắt Ngô Lương chợt xem thường, đi đến trước mặt Dương Ân, một chân đá thẳng vào mông Dương Ân, khiến Dương Ân ngã ngửa ra.

“Không có tiền? Không có tiền mà mày còn đến chỗ ông đây làm trò? Còn chọn món đắt nhất, còn làm chướng khí chỗ ông đây, ai cho mày cái gan này?”

Vẻ mặt Dương Ân sợ hãi, run rẩy nói không nên lời.

Ngô Lương thấy vậy, như không có chỗ xả giận, lại đá một chân vào người Dương Ân.

“Mẹ nó, không có tiền còn giả vờ trước mặt ông, ông đây khinh nhất là loại người như mày!”

Nói xong, ông ta quay người nhìn Sở Bắc.

“Nhóc con, suy nghĩ thế nào rồi, cậu trả thay bọn họ, hay là để tôi báo với anh Long, đến lấy mạng bọn họ?”

Bình luận

Truyện đang đọc