ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Hoàng cung Cao Xương!

Cúc Trí Thịnh ngồi trên vương vị tiếp nhận văn võ đại thần triều đình Cao Xương bái lạy, nhìn một nhóm đại thần cúi người, đáy lòng hắn cũng không có bất kỳ vui sướng, chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ. Hắn không phải không có dã tâm, trái lại hắn nằm mộng cũng muốn ngồi lên vương vị, trở thành người trên người.

Hắn có đầy đủ dã tâm, đầy đủ chí lớn, chỉ là thân thể Cúc Văn Thái vẫn luôn khỏe mạnh, với tư cách thái tử hắn cũng chỉ có thể một mực chờ đợi.

Hôm nay rốt cục hắn đã chờ được, nhưng lại phát hiện mình chờ đợi không còn là vương vị, mà là một lò lửa, một lò lửa đang bị đốt cháy hừng hực, chỉ cần mình ngồi lên độ nóng rừng rực kia sẽ đem mình thiêu thành tro tàn.

Nếu cùng quốc gia khác là kẻ địch, có lẽ mình còn cơ hội đến đọ sức, nhưng vừa nghĩ tới kẻ đối đầu lại là Đại Đường, trong đáy lòng hắn liền chột dạ, vào năm trước hắn từng thay thế Cúc Văn Thái đến Trường An chầu mừng, hắn tận mắt nhìn thấy Đại Đường vương triều cường thế, không dám nảy sinh chút lòng kháng cự.

Hắn không muốn ngồi lên vương vị, thật đại độ tỏ vẻ tài năng của mình không đủ, hy vọng nhị vương tử Cúc Trí Cương có thể kế nhiệm vương vị.

Bình thường Cúc Trí Cương không ngừng tranh đoạt vương vị với hắn, dựa vào khả năng thành thạo cung mã thường thường luôn sĩ diện, hy vọng có thể đánh động Cúc Văn Thái, sửa lập thái tử. Nhưng hiện nay vương vị trở thành khoai lang phỏng tay, ai muốn thì lấy đi không liên quan tới hắn.

Bởi vậy hắn không thể đoán được hôm nay gặp phải loại tình huống này Cúc Trí Cương lại biểu hiện vô cùng rộng lượng, tiện tay nhét qua vương vị cho lão tam vẫn luôn được Cúc Văn Thái yêu thương nhất.

Lão tam cũng không phải kẻ đầu đất, không chịu tiếp củ khoai lang phỏng tay này. Cả đám vương tử ngày thường luôn nghĩ tới tranh quyền, hiện tại lại biến thành nhân vật chẳng khác gì Chu Công Đán, người này đẩy qua người kia, có thể nói cực kỳ hoang đường, cực kỳ khôi hài. Nước không thể một ngày không vua, nhất là trong lúc mấu chốt sinh tử tồn vong, càng nên như vậy.

Vì vậy đám đại thần không trâu bắt chó đi cày, nhất định lấy lý do Cúc Trí Thịnh là trưởng vương tử mà buộc hắn lên ngôi, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có. Vị trí này hắn không muốn ngồi nhưng hiện tại lại không thể không ngồi!

Nhớ tới chiến tích Đỗ Hà dùng sáu ngàn binh mã phá hủy bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết, hắn cảm thấy không rét mà run. Binh mã Tây Đột Quyết dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở trước mặt sáu ngàn binh mã Đại Đường lại không chịu nổi một kích. Càng không cần nói tới phía sau còn có mười vạn đại quân chủ lực của Đại Đường. Chỉ bằng hơn vạn binh mã trong thành Cao Xương làm sao mà ngăn cản? Cúc Trí Thịnh lạnh lùng đưa mắt nhìn sắc mặt của những đại thần trong phái đòi bỏ chạy cùng phái chủ hòa, trong lòng hoàn toàn luống cuống.

Phái đòi bỏ chạy cũng không có nói sai, có thể nói thế này. Nếu bàn về phe phái, võ tướng chủ chiến, quan văn chủ hòa, đây là định luật không thay đổi từ thiên cổ tới nay, nhưng hôm nay ở tại Cao Xương lại nổi lên biến hóa, trở thành quan văn chủ hòa, võ tướng chủ trốn, tạo thành một phái đòi chạy trốn hoàn toàn mới mẻ.

Phái chủ trốn hình thành phải quy công cho trận chiến vừa rồi của Đỗ Hà, vốn nghe được đại quân Đường triều tiếp cận, một ít tướng quân tự cao tự đại của Cao Xương còn có tâm muốn thử đánh một trận chiến, rất có khí khái đến một giết một, đến hai giết một đôi.

Nhưng cuộc chiến của Đỗ Hà tại Xích Đình Cốc khiến cho bọn hắn bị đánh đến hôn mê triệt để, dùng sáu ngàn binh mã đánh bại bảy vạn binh mã Tây Đột Quyết. Sự kiện này là một đại sự đủ làm khiếp sợ cả Tây Vực, huống chi mưu sĩ của Tây Đột Quyết vẫn là Cao Xương đệ nhất trí giả Trương Hùng. Nguyên lai phe chủ chiến hiện tại lại biến thành rụt đầu, co quắt lại, như vậy làm sao còn đánh nữa? Bảy vạn binh mã còn bị sáu ngàn người tiêu diệt, hai vạn binh mã của quốc gia đủ cho bọn họ tắc hàm răng sao?

Vì vậy những người chủ chiến phái không hẹn mà cùng đổi giọng, không còn chủ chiến mà là chủ trốn, biết là đánh không lại nên lập tức nghĩ cách bỏ chạy.

Tây Vực lớn như vậy, chỉ cần quay về bản tính của dân tộc du mục, thoát thật xa, Đại Đường chẳng lẽ còn đuổi theo hay sao?

Vì vậy một phe phái hoàn toàn mới được xưng chủ trốn phái cứ như vậy mà sinh ra đời.

- Được rồi, các ngươi đều lui ra đi! Để cho cô chính mình suy nghĩ thật kỹ!

Cúc Trí Thịnh bị bọn hắn nhao nhao khiến tâm phiền ý loạn, mắt không thấy thì tâm không phiền, vung tay lên đuổi hết bọn hắn ra khỏi đại điện.

Ngay khi hắn hoàn toàn không nghĩ được chút ý tưởng gì, bỗng nhiên bên ngoài truyền vào tiếng thông báo, Trương Hùng cầu kiến.

Cúc Trí Thịnh liền thỉnh Trương Hùng vào đại điện.

Cúc Văn Thái ganh ghét Trương Hùng, nhưng Tương Ấp phu nhân biết rõ người cháu này của mình có đại tài, vì vậy dặn dò mấy tôn nhi nên theo hắn học tập thao lược. Trương Hùng cũng chính là ân sư của Cúc Trí Thịnh.

- Ân sư! Ân sư không việc gì, đồ nhi cũng thật an tâm!

Cúc Trí Thịnh tự mình nghênh đón Trương Hùng.

Trương Hùng đã biết tin tức Cúc Văn Thái quy thiên, hai mắt đỏ lên nói:

- Đại vương đã thật sự đi rồi sao?

Cúc Trí Thịnh thương cảm gật nhẹ đầu, lại lập tức xin giúp đỡ:

- Ân sư, cứu ta đi! Đối mặt loại thế cục này, đồ nhi nên làm sao mới phải?

Trương Hùng đè nén thương cảm, cũng không nói thẳng ý đồ đến, chỉ hỏi thăm thế cục trong triều.

Cúc Trí Thịnh nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, hắn ngồi lên vương vị là vì bị ép buộc, trong lòng một đám văn võ đại thần lại không hề có chút uy tín, không đủ lực phục chúng. Lúc trước trong triều chủ trốn phái cùng chủ hòa phái bên nào cũng tự cho là mình đúng, căn bản không hề xem vị quốc vương như hắn vào trong mắt, vì vậy nghiêm mặt âm sâm, đem tình huống kể lại tỉ mỉ.

Trương Hùng nghe vậy giận dữ nói:

- Một đám người chủ trương chạy trốn toàn bộ đẩy ra ngoài chém hết đi, đây rõ ràng đem đại vương đẩy vào con đường chết. Cao Xương chúng ta vốn không phải dân tộc du mục, không nhờ vào thảo nguyên nguồn nước mà định cư, sở dĩ có thể uy chấn một phương toàn nhờ vào thành trì vững chắc. Nếu như rời khỏi thành trì, những năm nay Cao Xương quốc tích lũy toàn bộ tài phú sẽ trở thành mục tiêu cho các quốc gia tại Tây Vực dòm ngó. Tây Vực mạnh được yếu thua, đến lúc đó nếu như Cao Xương không còn, toàn bộ dân chúng cũng sẽ trở thành nô lệ của các tộc, việc này tuyệt đối không được.

Cúc Trí Thịnh chấn động, hắn cũng không nỡ vương vị Cao Xương Vương, nhiều lần hắn cũng tán thành ý kiến của chủ trốn phái, nhưng nhìn thấy chủ hòa phái lại chiếm cứ thượng phong, mới không thể nói ra miệng. Giờ phút này nghe Trương Hùng nói như vậy, lập tức bị hù dọa tuôn đầy mồ hôi lạnh, thầm kêu:

- Nguy hiểm thật!

Sau đó hắn lập tức nói:

- Vậy theo ý kiến của ân sư thì nên làm sao?

Trương Hùng thở dài:

- Thôi thì nên đầu hàng đi, Tây Đột Quyết vốn vô tâm trợ giúp Cao Xương, đều là lúc ấy bị vi sư thuyết phục mới xuất binh tương trợ. Chiến dịch Xích Đình Cốc Tây Đột Quyết bị hao tổn bảy vạn binh mã, bọn họ tuyệt sẽ không đến trợ giúp chúng ta nữa. Khoa học kỹ thuật của Đại Đường, quân sự cùng nhân tài chúng ta thật sự không thể so sánh. Nếu còn một tia hy vọng vi sư cũng sẽ tranh thủ tới cùng. Nhưng hiện tại nếu đã không còn chút hy vọng nào, còn giằng co thêm cũng không còn ý nghĩa. Kỳ thật hiện tại vi sư đến là nhận lời phó thác của Đại Đường tiên phong Trung Vũ tướng quân tới khuyên hàng. Ngươi nên biết thái độ làm người của vi sư, vi sư cũng không muốn làm ra sự tình mất mặt đến như vậy. Chỉ là đây là cách duy nhất mà cũng là lựa chọn tốt nhất. Dụng ý của Đường triều chính là chiếm lấy Cao Xương mà không phải cần chúng ta khuất phục đơn giản như vậy, bọn họ là muốn vĩnh cửu gieo trồng gốc rễ tại nơi này, dùng để khống chế Tây Vực. Cho nên không thể không chọn thủ đoạn, ngược lại còn phải chú ý thủ đoạn, tận khả năng giảm bớt bị mất lòng dân, tổn thương dân chúng. Nhưng có thể khẳng định, bọn họ sẽ không bạc đãi đại vương, càng sẽ không bạc đãi dân chúng Cao Xương!

Cúc Trí Thịnh ngồi trên ngai vàng trung tâm quyền lực Cao Xương, ngơ ngác nhìn Trương Hùng, trong lòng một mảnh thê lương, trầm tận đáy vực sâu, thật lâu mới thở dài nói:

- Cũng vậy, hết thảy nghe lời ân sư, đầu hàng đi!

Xích Đình Cổ Đạo!

Mười vạn đại quân của Hầu Quân Tập hạo hạo đãng đãng đang dùng tốc độ mà binh tốt bình thường khó thể so sánh hướng Cao Xương tiến tới.

A Sử Na, còn mấy ngày đi ra khỏi địa phương quỷ quái này?

Trong lòng Hầu Quân Tập có chút lo lắng, hắn đã đi suốt sáu ngày trong Xích Đình Cổ Đạo này, tuy nơi này khí hậu không ác liệt như Mạc Hạ Duyên, nhưng một người đi đường suốt bốn tháng, thời gian hành quân liên tục không ngừng như vậy thật sự là không dễ chịu chút nào.

A Sử Na cũng không rõ ràng, chỉ nói:

- Xích Đình Cổ Đạo cự ly bốn trăm dặm, theo tốc độ của quân ta đoán chừng một ngày đại khái đi được chừng năm mươi dặm, còn hai ngày lộ trình, như vậy cũng đã rất nhanh!

Giao thông thời cổ đại vốn không tiện lợi, đại quân di chuyển tốc độ luôn rất chậm, nhất là ngoài mười vạn đại quân càng là như vậy. Quân đội tầm thường một ngày đi trên quan đạo năm mươi dặm đã là không tệ, hôm nay gặp phải địa phương hiểm yếu như Xích Đình Cổ Đạo Đường quân vẫn còn giữ được tốc độ như thế thật sự là rất giỏi, đủ chứng minh Đường quân tinh nhuệ, xưng là hổ lang chi sư không hề có chút khuếch đại nào! Hầu Quân Tập cũng hiểu rõ đạo lý này, nhẹ gật đầu.

- Đại tổng quản! Xin mạo muội hỏi một câu, những ngày gần đây ngươi có thu được tin tức của Đỗ tướng quân? Ở trong ấn tượng của ta, đã thời gian dài không nghe hắn truyền tin tức về!

A Sử Na lại nhắc tới Đỗ Hà, đây chính là sự tình mà hắn lo lắng nhất trong những ngày gần đây.

Hầu Quân Tập cười lạnh nói:

- Bổn sự của hắn lớn, đi lại như gió, ai biết chuyện gì xảy ra. Có lẽ nếm mùi thất bại, không có ý tứ đưa tin đi! Tiểu tử kia còn trẻ tuổi, lần đầu mang binh gặp phải tình huống đã là chuyện hợp lý. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính hắn, không hiểu được nặng nhẹ, hành quân xằng bậy, tuyệt không lưu tâm bảo trì cự ly nhất định cùng đại quân chúng ta.

Nhìn thái độ của hắn có chút hả hê, Đỗ Hà mất phương hướng hắn phải đảm đương trách nhiệm, nhưng nếu hôm nay do chính lỗi của Đỗ Hà mà Đỗ Hà bị người Cao Xương giết chết, chuyện như vậy sẽ không liên quan đến hắn, hắn rất thích ý khi nghe được tin tức này.

Hắn vừa định tiếp tục nói chuyện, chợt thấy một kỵ binh từ xa chạy tới, mặc trang phục trinh sát của Đường triều. Trên người kỵ binh còn bị ghim một mũi tên, tựa hồ bị thương còn thật nghiêm trọng. A Sử Na nhận ra người chạy tới, chính là trinh sát mà hắn phái ra dò đường lúc sáng sớm.

- Báo!

Trinh sát tuy bị một mũi tên nhưng vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, cao giọng nói:

- Bẩm báo tướng quân, phía trước phát hiện hơn ngàn thân ảnh binh mã Tây Đột Quyết!

Hầu Quân Tập cho người mang tên trinh sát xuống dưới chữa thương, lúc này liền hạ lệnh:

- Khế Mật Hà Lực tướng quân, ngươi lập tức lĩnh ba ngàn kỵ binh nhẹ tiến đến đón đánh, cần phải bắt giữ toàn bộ tướng địch!

Khế Mật Hà Lực cũng là một tướng quân dị tộc trung thành cùng Đại Đường, dũng mãnh thiện chiến, vừa nghe xong Hầu Quân Tập hạ lệnh, cười dài dẫn binh mã rong ruổi phóng đi, xuất kích về phía trước.

Chỉ sau nửa canh giờ, Khế Mật Hà Lực lại dẫn quân đội trở về phục mệnh, trước ngựa hắn còn treo sáu thủ cấp đầm đìa máu tươi! Đồng thời cũng mang về tin tức, Đỗ Hà dùng sáu ngàn binh mã đại phá bảy vạn binh mã Tây Đột Quyết!

Trinh sát báo tin phát hiện một ngàn binh mã Tây Đột Quyết chính là binh mã may mắn tránh thoát tai kiếp kia. Bọn hắn bị một mồi lửa của Đỗ Hà thiêu đốt đến kinh hoàng, không dám đến gần Xích Đình Cốc mà lại hành quân theo hướng ngược lại, đúng lúc để đại quân của Hầu Quân Tập nhìn thấy.

Nghe xong chiến thắng của Đỗ Hà, Hầu Quân Tập không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, chỉ trong chốc lát hắn đã hoàn toàn minh bạch được tâm tư của Đỗ Hà, hét to:

- Tức chết ta a!

Bình luận

Truyện đang đọc