ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Thường Bách Vạn trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Thường Bại tướng quân cắn chết Cái Thế anh hùng, kinh hãi không nói nên lời. Hắn không thể nghĩ Cái Thế anh hùng dũng mãnh trong tình huống hoàn toàn chiếm thượng phong lại bị Thường Bại tướng quân đánh bại.

Tĩnh! Tĩnh! Tĩnh!

Toàn bộ đổ phường trừ hắn cùng Phòng Di Ái, tất cả mọi người đều mua Cái Thế anh hùng thắng, ra sức hò hét cổ vũ cho Cái Thế anh hùng cố gắng lên, giờ phút này đều không nói nên lời, ngơ ngác nhìn xem.

Phòng Di Ái đối với Thường Bại tướng quân không có gì tin tưởng nên cũng lười cổ vũ, thấy Thường Bại tướng quân trong tuyệt địa đại phản kích, một lần hành động cắn chết Cái Thế anh hùng, cũng không thể tin.

Trầm mặc thật lâu, hắn mới cười to nhảy dựng lên:

- A a a............ Âu a! Thắng, thắng, lão đại, ngươi là thần tượng của ta, ta quá bội phục ngươi rồi, gấp hai mươi à, ha ha, 30 vạn ngân lượng. Phát, phát! Chúng ta phát tài rồi.

Yên tĩnh bốn phía bị Phòng Di Ái đánh vỡ, nguyên một đám dân cờ bạc đều yêu thích và ngưỡng mộ nhìn qua Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái, trong nội tâm ảo não hối hận, khó có thể tự kiềm chế, nhao nhao nghị luận. Tỷ lệ một ăn hai mươi quá lớn, bản thân sao không có dũng khí đánh như thế?

Đỗ Hà cười xem Thường Bách Vạn.

Thường Bách Vạn xanh mặt, song quyền nắm chặt, trên trán gân xanh bạo lồi. 30 vạn ngân lượng ngân là con số cực lớn dưới Đường triều. Bách Thắng đổ phường đứng chân ở Trường An hơn hai mươi năm, bởi vì có Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm giúp đỡ nên có thể coi là đầu đàn trong giới đổ phường.

Hai mươi năm tích lũy, Thường Bách Vạn cũng không phải cầm không ra số tiền này, thế nhưng mà 30 vạn lượng ngân bánh à, không phải ba vạn, càng không phải ba ngàn.

Trong Đường triều, một ngân lượng tương đương bốn mươi gam, mà một cân bảy trăm gam.

Theo phép tính của đời sau thì 30 vạn nhân lên sẽ là hai vạn cân bạch ngân. Phòng Di Ái thần lực vô cùng nhưng với số lượng này thì dù mười người như hắn cũng khiêng không nổi.

Trong lòng Thường Bách Vạn rỉ máu!

30 vạn ngân lượng chẳng những bao gồm tích lũy hai mươi năm mà còn động tới một phần phải giao nộp cho Trưởng Tôn Vô Kỵ!

Đỗ Hà thấy Thường Bách Vạn trên mặt âm tình bất định, cười trêu chọc:

- Cái Thế anh hùng của ngươi tựa như Hạng Vũ còn Thường Bại tướng quân của ta là Lưu Bang. Hạng Vũ bách chiến bách thắng, mà Lưu Bang bách chiến trăm bại nhưng chỉ một trận chiến cuối cùng Lưu Bang đã đánh bại Hạng Vũ, lấy được thắng lợi! Cái Thế Bá Vương, chỉ thường thôi mà! Thường lão bản, ta còn muốn chơi tiếp, không biết đổ phường của ngươi không chỉ có thể khách hàng thua sạch, không cho phép khách hàng thắng hết!

Trong phòng đánh bạc thượng đẳng đều là những nhân vật có uy tín. Thường Bách Vạn cố tình chấm dứt nhưng hắn gánh không nổi, Bách Thắng đổ phường cũng gánh không nổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chỉ cần Đỗ công tử có hứng thú Bách Thắng đổ phường chúng ta cam tâm tình nguyện phụng bồi đến cùng!

Đỗ Hà duỗi ngón tay cái, kêu một tiếng thống khoái, lập tức nói:

- Kế tiếp chơi chọi gà, chọi gà cũng rất có ý tứ!

Một đoàn người lại đi sân chọi gà, cũng đồng dạng như đấu dế, Đỗ Hà vẫn dựa vào phương thức điểm một chút điểm để lựa chọn đối tượng đặt cược. Cũng không biết Đỗ Hà là vận khí nấm mốc hay hắn có duyên với Thường Bại tướng quân nên lúc này lại chọn trúng Thường Bại tướng quân trong đổ trường.

Kết quả không cần nói cũng biết, vào lúc Thường Bại tướng quân sắp thua thì Đỗ Hà ngầm bắn ra một cây cương châm mảnh như sợi tóc chuyển bại thành thắng. Chỉ là lần này Thường Bách Vạn đã hấp thụ giáo huấn, đem lớn nhất tiền đặt cược thiết lập mức một vạn lượng, hơn nữa tỷ lệ thắng thua cũng không tính cao mà chỉ là một ăn hai.

Lần này tuy thắng lợi cũng chỉ là lời được hai vạn ngân lượng mà thôi, kế tiếp Đỗ Hà như trước đại sát tứ phương, hắn lựa chọn hạng mục đánh bạc đều là loại có thể thần không biết, quỷ không hay để giở trò, dù Thường Bách Vạn là nhân tài đổ thuật một phương vẫn bị đại bại.

Tuy Thường Bách Vạn đã hạn chế mức đổ thuật tiền của Đỗ Hà vẫn từ 30 vạn ngân lượng tăng đến bốn mươi vạn.

Bởi vì bọn họ đánh quá lớn nên khách trong đổ phường cũng không nhịn được nhảy ra góp náo nhiệt.

Lúc này quan sát Đỗ Hà đánh bạc đã có hơn sáu trăm người, hơn nữa mỗi người đều là nhân vật có uy tín danh dự.

Đỗ Hà thậm chí thấy trong đám người không ít quan viên tứ ngũ phẩm, thậm chí cả quan to tam phẩm, về phần con danh tướng danh thần càng không ít. Càng là như thế, Thường Bách Vạn càng đâm lao phải theo lao, không cách nào ngăn Đỗ Hà đánh bạc.

Sắc mặt Thường Bách Vạn đã từ xanh trắng chuyển thành tái nhợt, lau mồ hôi nói:

- Có trò nào thì Đỗ công tử đều đã chơi qua, không bằng chơi ném? Thường mỗ tự mình đại lý, cùng đổ với

Đỗ công tử!

Đỗ Hà khoát tay cười nói:

- Không chơi không chơi, trò này ba tuổi ta đã chơi, ngán, quá không thú vị ......

Hắn hết lời phủ nhận, dù không biết công phu này của Thường Bách Vạn thế nào nhưng lại biết rõ bản sự của mình. Khống chế ném mấy điểm không khó nhưng dựa vào cảm giác tay không thể dao động trong bình.

Huống chi mắt hắn không thể thấu thị, cũng không có công phu nghe âm thanh đoán điểm như trong phim, dĩ nhiên không cách nào đoán được số điểm trong bình đối phương.

Thường Bách Vạn kích động:

- Ta xem Đỗ công tử không dám, sợ thua!

Đỗ Hà bĩu môi nói:

- Ngươi nói hay thật, khách hàng là thượng............ Là Ngọc đế, ta muốn đánh cuộc cái gì thì đánh, tự nhiên do ta định. Chẳng lẽ ngươi mở hắc đổ phường, muốn ép ta đổ hay sao?

Hắn đúng lý không buông tha người, một hồi chế nhạo.

Thường Bách Vạn chỉ có thể cười giả lả, trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ:

- Ta thật đúng là thành mẹ kế sinh rồi!

Đỗ Hà dùng kế khích tướng khiến hắn phải theo, ngược lại hắn dùng phép khích tướng lại bị chế nhạo, tức giận nhưng không thể nào phát tác.

Đỗ Hà nhìn vào trò đoán quân cờ trên chiếu bạc. Trò này rất đơn giản, trẻ con ba tuổi cũng có thể chơi. Kỳ thật là đoán lẻ một hai ba, nhà cái trước cầm một bình, sau đó ném hai ba con cờ vào trong bình, sau đó lắc mấy lần, khách dựa theo mắt mà đoán lẻ một hai ba. Sau khi hạ xong thì nhà cái đặt cờ lên bàn, dùng gậy phân con cờ thành bốn con một, xem cuối cùng dư bao nhiêu.

Càng là trò chơi đơn giản càng hấp dẫn khách hàng, trò chơi này dị thường náo nhiệt.

- Chính là nó rồi!

Đỗ Hà chỉ vào đoán chiếu bạc đoán quân cờ, cười nói:

- Ta muốn chơi trò kia, không biết có hạn mức cao nhất?

Thường Bách Vạn nhìn theo tay hắn chỉ, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên, nói nhanh:

- Không có, trò này khảo nghiệm bản lĩnh chân chính nên không có đặt cược hạn mức cao nhất. Thắng nhà cái thì ăn gấp đôi, thua thì mất.

Bình luận

Truyện đang đọc