Đông Cung, phủ thái tử.
Lúc này Đỗ Hà đã đi theo phía sau Lý Thế Dân, tiến vào cửa Đông Cung.
Nhìn thấy tấm bi*n đ*ng Cung treo cao, Đỗ Hà cũng biết bên trong chính là
đầm rồng hang hổ. Một súc sinh bị quyền lực làm mê muội tâm trí, một
nghịch tử hoàn toàn không thông hiểu cho dụng tâm lương khổ của một vị
phụ thân, tính toán ở bên trong này trình diễn tiết mục bức vua thoái
vị.
Lý Thế Dân đứng ngoài cửa cung chốc lát, ánh mắt phức tạp thở dài, sau đó kiên định bước vào bên trong.
Đỗ Hà có thành kiến rất sâu với Lý Thừa Càn, đối với nơi ở của thái tử nhiều năm qua hắn chỉ tới một lần.
Khi đó chỉ thoáng vào lại đi, cũng không chú ý tới cảnh vật khắp chung
quanh. Đối với từng gốc cây ngọn cỏ hắn đều cảm thấy cực kỳ xa lạ, hiện
tại hoàn toàn không có chút ấn tượng, hắn nhìn quanh bốn phía, đem cảnh
vật ghi sâu trong mắt lẫn trong đầu, chuẩn bị khi cần đến.
Lý Thừa Càn đang nghỉ ngơi bên trong phòng ngủ, dưới sự dẫn dắt của cung nữ bọn họ xuyên qua đại điện đi vào hậu viện.
- Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi trong phòng!
Cung nữ thở dài, đẩy phòng ngủ thông báo một tiếng, lại không ai đáp lại.
Vẻ mặt cung nữ trở nên kỳ quái.
Lý Thế Dân cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào phòng ngủ, trong phòng làm gì có vị thái tử nào, không một bóng người.
Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn lên trần nhà đỏ sậm, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Làm một vị hoàng đế, hắn vốn không nên tới, nhưng làm một người cha, hắn nhất định phải tới.
Hắn không phải không biết Lý Thừa Càn muốn bức vua thoái vị, nhưng hắn cam
nguyện mạo hiểm một lần, chỉ vì trong lòng hắn vẫn có chút hi vọng, hắn
hi vọng Lý Thừa Càn có thể kịp thời quay đầu lại, hắn hi vọng Lý Thừa
Càn có thể kịp thời thu tay lại. Chỉ cần Lý Thừa Càn có thể buông tha
cho hành động lần này, hắn có thể làm như không có chuyện gì phát sinh,
hắn có thể làm như không biết. Cho dù Lý Thừa Càn không còn khả năng làm thái tử, tối thiểu Lý Thừa Càn vẫn giữ được vương vị hoàng tử, có thể
không cần sống khổ vì áo cơm qua ngày.
Bây giờ nhìn căn phòng ngủ trống trơn, hắn biết hi vọng của hắn đã tan biến.
Thanh âm ồn ào truyền đến, hơn hai trăm người vọt vào hậu viện, ngăn cản đường ra duy nhất.
Lý Thế Dân lặng lẽ lau nước mắt, ngay một khắc nước mắt biến mất trên mặt
hắn, hắn không còn là một vị phụ thân, mà là Đại Đường đế quốc hoàng đế, là một vị quân vương.
- Chúng ta đi ra ngoài đi!
Lý Thế Dân thản nhiên nói một câu, diễn cảm thong dong căn bản không hề lưu lại bộ dạng vừa rơi nước mắt.
Lý Thế Dân cùng Đỗ Hà đi ra khỏi phòng ngủ. Mười danh Thiên Ngưu Vệ đi
cùng Lý Thế Dân không chút do dự đứng chắn ngay trước người hắn.
Ngoài phòng ngủ tụ tập hơn hai trăm người, bọn hắn mặc kiên giáp, tay cầm
đao, trên người mang theo cỗ khí thế dũng mãnh xông pha chiến trường.
Cầm đầu chính là Đại Đường thái tử Lý Thừa Càn, giờ phút này dung mạo Lý Thừa Càn tiều tụy, miệng khô nứt, cả người hữu khí vô lực đang đứng, cơ hồ thân hình đều gầy mất một vòng.
Vì khổ nhục kế hôm nay, hắn cũng hạ không ít công phu. Nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời hữu thần, tràn ngập vẻ điên cuồng.
Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn đứa con trai trước mặt, trong mắt có một tia bất nhẫn, nhưng không nói một câu nào. Đã đi tới một bước này, Lý Thừa Càn
không thể nghi ngờ đã mang theo cờ hiệu làm phản, hắn có nói thêm gì nữa cũng không hữu dụng.
- Nhi thần bái kiến phụ vương…
Lý Thừa Càn đẩy tay nâng của Hạ Lan Sở Thạch, hành lễ thật sâu.
Giờ phút này trên mặt Lý Thế Dân lại lộ ra dáng mỉm cười nói:
- Trẫm có chút vui mừng, ở trong mắt của ngươi còn có trẫm, còn có phụ hoàng này…
Trên mặt Lý Thừa Càn cũng hiện ra vẻ áy náy, nhưng lập tức lại bị dục vọng quyền lực lật đổ, mặt đỏ tai hồng hét lớn:
- Tất cả chuyện này là do phụ hoàng bức nhi thần, nhi thần là thái tử,
nhưng lòng của phụ hoàng lại không chút nào hướng về nhi thần. Lúc nào
cũng cho một người ngoài đến nhục nhã nhi thần, nhi thần không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng a…
Hắn có chút điên cuồng, một tay huy trên không trung như muốn nắm bắt lấy quyền lực sắp đến:
- Vẫn là Hầu Quân Tập nói đúng, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính
mình. Quyền thế là do chính mình tranh thủ tới, không phải dựa vào người khác cấp cho. Phụ hoàng, hạ chỉ đi, ngươi đã không còn đường có thể đi, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho
nhi thần. Ngoài ra phải hạ chỉ xử tử Đỗ Hà, nhi thần muốn cho người
trong thiên hạ biết kết cục đối địch với nhi thần…
Lúc này hắn vẫn không quên việc muốn giết Đỗ Hà.
Đỗ Hà mang theo ánh mắt thương hại nhìn Lý Thừa Càn, thật sự quá ngu xuẩn, không nghĩ ra, cũng không hiểu rõ một người dưới quyền lực hấp dẫn sao
có thể ngu xuẩn thành như vậy.
Hắn nghĩ tới việc noi theo Lý Thế
Dân năm xưa, bức bách phụ thân thoái vị, là hắn có thể lên làm hoàng đế
Đại Đường đế quốc hay sao?
Mười phần sai!
Sở dĩ Lý Thế Dân có thể thành công là bởi vì lúc ấy lòng người trong triều đình không
đồng lòng, Lý Thế Dân công cao cái thế, không nói tới mức mọi người cùng hướng, nhưng bên trong lực lượng quân sự lại không ai có thể so sánh,
không ai có đủ thực lực phản đối hắn. Hiện tại Lý Thừa Càn lại có cái
gì? Chỉ có Hầu Quân Tập, cho dù Hầu Quân Tập có lợi hại cũng chỉ một
mình!
Hiện giờ Đại Đường vương triều lại bền chắc như thép, cả
triều văn võ sẽ chịu nghe theo hiệu lệnh của một hoàng đế vô năng bức
phụ thân thoái vị?
Chỉ cần Lý Thế Dân thoát khỏi khống chế của Lý Thừa Càn, chỉ cần một câu nói Thập Nhị Vệ đại tướng quân của Đại Đường, Tần Thúc Bảo, Lý Tích, Uất Trì Kính Đức, Đoạn Chí Huyền, Lưu Hoằng Cơ
những vị lão tướng tâm phúc của Lý Thế Dân, cộng thêm binh mã bao nhiêu
châu phủ của Đại Đường cùng hưởng ứng, Lý Thừa Càn lúc đó lại có năng
lực làm được gì? Hắn lại dựa vào cái gì dám tạo phản? Đỗ Hà thật sự vô
cùng tò mò, hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ. Nhưng hắn biết nguyên do, bởi
vì trong lịch sử những chuyện lấy trứng chọi đá hắn nhìn mãi quen mắt,
làm cho bọn hắn điên cuồng chính là quyền lực đỉnh cấp.
Đỗ Hà liếc mắt nhìn Lý Thừa Càn, do dự một thoáng vẫn không nhịn được nói:
- Thái tử điện hạ, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể thành công sao? Ngẫm
lại mà xem đi, nơi này là hoàng cung, các ngươi chỉ có hai trăm người,
tuy nhân số chúng ta không nhiều lắm, nhưng muốn chống đỡ đến khi viện
binh đến cũng thật dư dả, viện binh vừa đến các ngươi đều trở thành phản tặc, tới bước đó chuyện gì cũng không thể vãn hồi, ngươi nên cải tà quy chính đi thôi!
Hắn trở mặt với Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn lại có
kết cục gì hắn cũng không thèm để ý. Nhưng lời nói này hắn lại xuất từ
thật tình, bởi vì ở trong phòng ngủ hắn đã nhìn thấy nước mắt của Lý Thế Dân…
Nước mắt của một vị hoàng đế, tuy rằng chỉ một giọt!
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lý Thế Dân rơi nước mắt, cũng thật sự
không nguyện nhìn thấy Lý Thế Dân cùng Lý Thừa Càn trở mặt lẫn nhau.
Hai mắt Lý Thừa Càn đỏ bừng, rít gào nói:
- Không cần ngươi tới giả mù sa mưa, hôm nay ta phải bầm thây ngươi ra vạn đoạn, báo thù cho Xưng Tâm…
Hắn nói xong đột nhiên phá lên cười:
- Phụ hoàng, các ngươi đều khinh thường ta, hai trăm người, các ngươi
thật sự cho rằng ta chỉ có hai trăm người? Không sợ nói thật cho các
ngươi biết, ở khắp Đông Cung chung quanh đều có nhân mã của ta, chừng
hơn một ngàn người, Trọng Tôn Chi suất lĩnh thủ vệ của hắn vây quanh
trong Đông Cung, mặc cho nơi này kêu giết rung trời, có bọn họ cũng sẽ
không làm kinh động đến ai…Ha ha, từ khi các ngươi bước vào Đông Cung
một khắc này, thắng bại đã định…
- Trọng Tôn Chi?
Thần sắc Đỗ Hà biến đổi lớn, làm sao có thể? Hắn không phải người do Ngụy Chinh tiến cử hay sao, làm sao lại xảy ra vấn đề?
Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện ba chữ “Hầu Quân Tập”, chính là hắn lợi dụng Ngụy Chinh.
Thủ đoạn thật cao minh!
Nếu do Hầu Quân Tập tiến cử người, tuyệt đối không chạy thoát hoài nghi.
Nhưng nếu là Ngụy Chinh lại khác hẳn, Ngụy Chinh tận tâm cùng trung
thành với Đại Đường có thiên địa chứng giám, sẽ không có ai hoài nghi
tới người mà hắn tiến cử.
Đỗ Hà cũng là như thế.
Lý Thừa Càn có một ngàn hai trăm người, mà bọn họ kể cả Lý Thế Dân bất quá chỉ có mười hai người!