ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

- Các ngươi hãy nghĩ kỹ lại, ngày hôm qua sau khi các ngươi rời đi, có đi địa phương nào, có bị người theo dõi không? Nếu là như vậy hết thảy đều có thể giải thích!

Đỗ Hà tiếp tục hỏi, nhưng tận đáy lòng lại không hi vọng hai người nói phải. Hành trình đến Tiết Duyên Đà lần này, hắn mang theo gánh nặng trong người. Nhưng hành động cụ thể trước mắt còn chưa định ra. Hắn nhất định phải tìm một thời cơ ổn thỏa để triển khai kế hoạch, Đại Độ Thiết tự dưng biết được quan hệ của Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh, rất có thể chính là mấu chốt bên trong.

Đỗ Hà biết rõ đạo lý cơ hội là do chính mình sáng tạo, chuyện có hoài nghi đối với tính cách của hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Tuy rằng Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh đối với loại chuyện nhỏ nhặt này không thèm để ý, nhưng bản thân hắn lại tin chắc chỉ cần có thể phá giải nghi vấn này, nhất định sẽ có phát hiện mới.

Hôm qua Đại Độ Thiết ở trước mặt hắn không cùng Lý Dật Phong và Chu Linh Linh nói qua một câu, hôm nay cũng không cùng Lý Dật Phong nhắc về Chu Linh Linh, duy nhất có thể có được thân phận của bọn họ chỉ là mấy canh giờ sau khi chia tay ngày hôm qua.

Chu Linh Linh lắc đầu nói:

- Điều đó không có khả năng, đoạn đường này đi tới đường xá mệt mỏi, ngày hôm qua sau khi chia tay cùng Đỗ đại ca, ta liền quay về rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi, căn bản không đi ra doanh địa!

Lý Dật Phong gật đầu nói:

- Ta cũng vậy, sau khi chia tay với Đỗ tướng quân, ta cũng trở về doanh địa nghỉ ngơi.

Thời cổ đại đi đường xa phi thường mệt nhọc, cho dù có ngựa thay chân, nhưng ở trên ngựa bị dằn xóc không ngừng, đi lâu cũng cực kỳ khó chịu. Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh đều là người tập võ, khí lực mạnh hơn người thường rất nhiều nên bị ảnh hưởng không lớn. Nhưng bọn họ cũng đã hẹn nhau hôm nay sẽ tận tình dạo chơi trên thảo nguyên một ngày. Hai người đều sớm đi nghỉ ngơi, tính toán bồi dưỡng đủ tinh thần ngày mai đi dạo. Cho nên hai người đều đi ngủ thật sớm, cũng không đi ra doanh địa, càng không cần nói tới bị người theo dõi.

Đỗ Hà cau chặt mày, hết thảy đã hiểu rõ, hành động của Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh căn bản không hề cấp cho Đại Độ Thiết cơ hội tìm hiểu họ, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao người kia lại biết Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh là sư huynh muội.

Lý Dật Phong hiểu biết Đỗ Hà, biết hắn cũng sẽ không vô cớ hỏi thăm, đáy lòng kỳ quái, cũng ở một bên trầm tư.

Chu Linh Linh lại âm thầm lo lắng, chuyện này cũng không phải là đại sự gì nên nàng cũng không thèm để ý tới. Hôm nay là ước hẹn mà nàng chờ đợi đã lâu, sao có thể ở mãi trong này lãng phí thời gian quý giá? Vì vậy nàng âm thầm kéo góc áo của Lý Dật Phong, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bất mãn nói:

- Đỗ đại ca, nếu không có chuyện gì sư huynh muội chúng ta xin được cáo lui trước.

Đơn giản một câu, lại làm cho linh quang của Đỗ Hà chợt lóe lên.

- Ta hiểu được!

Hắn lập tức vỗ mạnh vào đùi, lại lành lạnh cười nói:

- Giỏi cho Tiết Duyên Đà, thế nhưng dám làm ra loại chuyện này!

Lý Dật Phong kinh dị nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà mỉm cười giải thích:

- Dật Phong còn nhớ rõ, hôm nay khi ngươi rời đi đã nói lời gì?

Lý Dật Phong giật mình hồi ức lại, trong đầu hiện lên tình hình chia tay hôm qua, còn câu nói “nếu như có chỗ nào hữu dụng đến sư huynh muội chúng ta, cứ mở miệng”.

Chỗ nào cần dùng đến sư huynh muội chúng ta!

Tâm tư hắn tỉnh táo, lập tức hiểu được câu nói này chính là mấu chốt của vấn đề!

Một câu nói vô tình này đã bộc lộ quan hệ sư huynh muội giữa hắn cùng Chu Linh Linh, hắn kinh hãi nói:

- Nói như vậy ngày hôm qua có người nghe trộm chúng ta nói chuyện!

Đỗ Hà cười lạnh gật đầu, hắn cũng là nghe được câu nói vô tình của Chu Linh Linh “sư huynh muội chúng ta” mà nghĩ ra việc này.

Tất cả chuyện này cũng đã giải thích vì sao Đại Độ Thiết lại biết quan hệ giữa hai người bọn họ.

Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh ở trong võ lâm Trung Nguyên có lẽ thật rất có uy danh, nhưng người trong võ lâm dù sao cũng chỉ là du hiệp, ở trên thảo nguyên căn bản không đáng giá nhắc tới, không có khả năng khiến cho Tiết Duyên Đà đặc biệt đối đãi. Tất nhiên là khi giám thị Đỗ Hà, trong lúc vô tình cũng đã biết được thân phận của bọn họ. Cũng bởi vì đối với bọn họ không thèm để ý, Đại Độ Thiết mới khinh thường vạch trần thân phận của họ, làm cho Đỗ Hà mẫn cảm nhận ra tình huống này.

Chu Linh Linh nói:

- Võ công của Đỗ đại ca cùng đại sư huynh cao cường như vậy, nếu thật có người nghe trộm, làm sao không bị phát hiện, huống chi đây là doanh địa, khắp bốn phía đều là người của chúng ta!

Đỗ Hà cười nói:

- Đây cũng là địa phương cao minh nhất của bọn hắn, chỗ ở của chúng ta đều do bọn hắn tới an bài. Trước khi chúng ta còn chưa đến bọn hắn chuẩn bị mật đạo, nối thẳng xuống bên dưới lều trại của chúng ta chỉ là chuyện thật dễ dàng. Nếu ta không có đoán sai, từ lúc ta đi vào đây ở lại, mỗi tiếng nói cử động của ta đều bị người giám thị hoàn toàn!

Hắn nói chuyện thật thoải mái, nhưng đáy lòng lại tuôn mồ hôi lạnh, âm thầm may mắn. Hắn ngàn tính vạn tính lại thật không ngờ Tiết Duyên Đà sẽ có thủ đoạn như thế, nếu không phải hôm nay Đại Độ Thiết lộ ra sơ hở, một khi hắn ở trong trướng lộ ra tin tức chinh chiến của Đại Đường, không tới một ngày bọn họ sẽ bị Tiết Duyên Đà kéo quân vây khốn, biến thành vong hồn tế cờ cho bọn hắn tuyên chiến với Đại Đường.

Lý Dật Phong không hiểu biết quốc sự nên không biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng thấy diễn cảm của Đỗ Hà liền biết được một phần bên trong, giận dữ nói:

- Giỏi…giỏi cho một đám tặc tử…Thanh Liên, thủ đoạn của bọn hắn ti tiện như thế, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Đỗ Hà âm trầm cười nói:

- Nếu như việc này chúng ta bị che mắt, hậu quả thật khó lường. Nhưng hiện giờ chúng ta đã khám phá ra việc này, không hay ho chính là bọn hắn. Từ một nơi bí mật muốn đâm cho chúng ta một lưỡi dao sắc bén, nhưng chúng ta đã biết cũng có thể đâm một lưỡi dao sắc bén vào trái tim bọn hắn. Việc này ta sẽ an bài, hai người cứ tận tình đi chơi đi, bất quá việc hôm nay tuyệt đối đừng lộ ra cho bất cứ ai. Nếu có người biết tình hình cực kỳ không ổn!

Lý Dật Phong thấy Đỗ Hà tràn đầy tự tin, cũng không tiếp tục hỏi thêm, vẫn cười nói:

- Vẫn là câu nói kia, nếu như có chỗ nào hữu dụng tới sư huynh muội chúng ta, cứ mở miệng.

- Nhất định!

Đỗ Hà híp mắt cười, trong đầu đã bắt đầu căn cứ vào cơ hội ngoài ý muốn này mà triển khai bố cục đối phó Tiết Duyên Đà.

Từng bước một, mỗi một bước đều được hắn lắp ráp thật hoàn thiện bên trong đầu.

Đỗ Hà ăn qua loa bữa sáng, triệu tập Tiết Nhân Quý, La Thông, Tịch Quân Mãi đến gặp. Hắn cho Tịch Quân Mãi cùng La Thông lưu lại thủ hộ doanh địa, dự tính mang theo một mình Tiết Nhân Quý.

Tịch Quân Mãi thấy hắn chỉ mang theo một mình Tiết Nhân Quý, lo lắng nói:

- Thảo nguyên này không như Đại Đường chúng ta, nguy cơ mai phục khắp nơi. Tướng quân chỉ đem theo một người, vạn nhất gặp phải nguy hiểm làm sao đối phó?

- Không ngại!

Đỗ Hà thong dong cười nói:

- Lo lắng cho an nguy của ta nhất chính là Đại Độ Thiết cùng Tiết Duyên Đà, nếu ta bị ngộ hại ở Tiết Duyên Đà, Tiết Duyên Đà sẽ thừa nhận lửa giận trả thù của Đại Đường, bọn hắn còn chưa ngu xuẩn tới nông nỗi như vậy. Huống chi nếu bọn hắn thật sự có sát tâm, có mang theo nhiều người hơn nữa cũng chỉ là vô dụng. Nơi này chính là địa bàn của bọn hắn, mười vạn đại quân vây khốn chúng ta còn có thể làm gì? Càng nhiều người ngược lại càng làm cho bọn hắn khinh thường, một mình Tiết hiệu úy là đã đủ. Nếu không phải muốn giúp Tiết hiệu úy học thêm thuật cưỡi ngựa bắn cung trên thảo nguyên, ta còn tính toán noi theo Quan Vân Trường đơn đao phó hội đây!

Tịch Quân Mãi nghe vậy cũng biết hắn nói có đạo lý vì vậy cũng không nói thêm lời nào.

Đỗ Hà chỉ mang theo một mình Tiết Nhân Quý đi gặp mặt Đại Độ Thiết.

Đại Độ Thiết nhìn thấy Đỗ Hà không mang theo một thân binh nào, cũng âm thầm tán thưởng, liền phái thêm năm mươi dũng sĩ Tiết Duyên Đà tăng cường phòng vệ. Đúng như suy nghĩ của Đỗ Hà, lo lắng cho an nguy của Đỗ Hà nhất không phải là bản thân hắn ngược lại chính là Di Nam Khả Hãn.

Ngay khi Đỗ Hà cùng Đại Độ Thiết đang gặp mặt tại hãn đình Tiết Duyên Đà, lại có mấy cặp mắt âm độc đang tiếp tục hướng theo bóng lưng của bọn họ.

Một đám người trong trang phục thương nhân gặp nhau thương nghị một phen, lại phái thêm mấy người xa xa đi theo phía sau nhóm người của Đỗ Hà.

Còn lại hai người lấm la lấm lét chui vào trong khách sạn lớn nhất trong thành.

- Uyên Cái đại nhân, đúng như lời đồn đãi đã nói, Đỗ Hà quả thật đi tới Tiết Duyên Đà, khi nãy còn được Đại Độ Thiết dẫn dắt ra khỏi thành trì, hướng mã trường ngoài thành chạy tới!

Một tên nhỏ gầy dáng vẻ lấm la lấm lét chẳng khác gì hầu tử bẩm báo.

Nếu Đỗ Hà có mặt tại đây, nhất định sẽ lên tiếng kinh hô.

Người nhỏ gầy như hầu tử kia chính là sứ giả Kim Bác Triết của Cao Câu Lệ trong đại hội “cuộc thi dũng giả” năm trước.

Lúc trước hắn đi theo đại lực sĩ Kim Nhật Đông của Cao Câu Lệ đến Đường triều dự thi đấu, Kim Nhật Đông ở trong cuộc thi dũng giả giành được kim bài tổ đấu vật tuổi trưởng thành, tự cao tự đại không xem thiên hạ anh hùng vào đáy mắt. Chọc giận Đỗ Hà, bị Đỗ Hà hung hăng giáo huấn một trận, hơn nữa còn lấy được kim bài trong tay hắn.

Trong lòng Kim Nhật Đông còn có tham niệm, nguyện đổ lại không chịu thua, tính toán cuốn gói bỏ trốn, bị dân chúng Vạn Niên huyện bắt được, khiến danh khí của Cao Câu Lệ sụp đổ. Kim Bát Triết mang theo cái đuôi xám xịt rời khỏi Đường triều. Cũng bởi vì chuyện này, Đường triều cùng Cao Câu Lệ xuất hiện khe nứt vô hình trong quan hệ, song phương đã chặt đứt lui tới. Đại Đường đối với việc này hoàn toàn không lưu ý tới, nhưng Cao Câu Lệ đã thật thê thảm.

Bọn hắn là một quốc gia lạc hậu, cần phải có một nền văn hóa hoàn toàn mới để phát triển, hiện giờ bị chặt đứt liên hệ, toàn bộ chỉnh thể phát triển đều biến thành không sao chịu nổi.

Nhưng đám quần thần Cao Câu Lệ lại vô cùng cao ngạo, không chịu tìm cách cứu vãn tình thế.

Cả triều văn võ đều cho rằng dù không có Đường triều, Cao Câu Lệ vẫn có thể mạnh mẽ phát triển.

Vì thế liền bi kịch.

Đường triều là nơi tiêu thụ lớn nhất của Cao Câu Lệ, thiên tài địa bảo, nhân sâm, da thú của Trường Bạch sơn đều có thể bán với giá trên trời ở Đại Đường, một khi chặt đứt liên hệ nền kinh tế của Cao Câu Lệ không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn. Nhắm vào loại tình huống này, Cao Câu Lệ không chịu đựng nổi chuyện kéo xuống da mặt dựa vào Đại Đường.

Bọn hắn lựa chọn Tiết Duyên Đà có thực lực cực mạnh trên thảo nguyên làm điểm tiêu thụ, bán ra đặc sản của bọn họ. Nhưng bọn hắn tính toán sai lầm, Tiết Duyên Đà cũng không phải là Đại Đường.

Đại Đường sẽ không làm khó thương nhân đến Đường triều mậu dịch, xúc tiến kinh tế Đường triều phát triển, nhưng Tiết Duyên Đà lại hoàn toàn khác hẳn. Bọn hắn vốn xuất thân cường đạo, khi nhận thức được lợi nhuận của đặc sản Trường Bạch sơn như nhân sâm, da thú, nhung hươu, ánh mắt lập tức đỏ rực.

Bọn hắn không tranh qua Đại Đường, nhưng là bá chủ bắc phương, muốn khi dễ Cao Câu Lệ cũng là dư dả, thường thường còn phái ra mấy chi bộ đội xâm nhập Liêu Đông cướp đoạt, đem Liêu Đông xem như nơi cung cấp của cải, quấy đến mức Cao Câu Lệ khổ không thể tả.

Uyên Cái là quyền thần cường thế nhất Cao Câu Lệ, Uyên Cái Minh Đông là cháu của Uyên Cái Tô Văn.

Uyên Cái Tô Văn dã tâm bừng bừng, muốn quyền chưởng Cao Câu Lệ, muốn Cao Câu Lệ trở thành bá chủ thiên hạ, thầm phái điệt nhi đến Tiết Duyên Đà buôn bán, mở rộng quân bị.

Không ngờ đúng ngay lúc này bọn hắn đi tới Tiết Duyên Đà lại gặp được sự kiện Đỗ Hà đi sứ Tiết Duyên Đà.

Bình luận

Truyện đang đọc