Nơi này với tư cách là đệ tính viện của Trường An, là nơi tiêu phí tiền
tài lớn nhất trong Trường An, cũng là nơi mà thương nhân hào phú vung
tiền như cỏ rác.
Trước kia còn có Yến Xuân Lâu đến sánh vai,
nhưng từ khi đầu bài của Yến Xuân Lâu là Ngu Tử Linh được La Thông cưới
về, sinh ý của Yến Xuân Lâu rơi xuống ngàn trượng, mà Túy Hương Viện có
được Bạch Mẫu Đơn lại trở thành kỹ viện đệ nhất có một không hai, nhã
danh của Bạch Mẫu Đơn là Bạch Tố Nhã tự nhiên cũng trở thành Trường An
đệ nhất danh kỹ.
Bên trong Túy Hương Viện kim bích huy hoàng cũng không biết đến tột cùng có được bao nhiêu nhã gian lầu các, từng hành
lang phòng ốc gấp khúc quanh co, nhìn không thấy giới hạn, đi mãi cũng
không hết. Những người lui tới đều là tuyệt luân mỹ nữ xinh đẹp mặc tơ
lụa cẩm đoạn, đủ làm cho người hồ nghi bản thân mình đang ở tiên cảnh.
Ngay trong gian phòng trang nhã xa hoa nhất Túy Hương Viện, nơi này cũng
không có bồn cây cảnh, cũng không có tranh chữ, chỉ có vách tường hoàng
đồng hơi mỏng, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy tất cả đều là một mảnh ánh
sáng vàng tươi. Ở giữa phòng là một chiếc tách uống rượu khổng lồ bằng
vàng ròng, đủ cất chứa mười vò rượu ngon, hương rượu nồng đậm không
ngừng tỏa ra từ bên trong.
Phía sau kim phả la là một chiếc
giường bằng gỗ tử đàn mạ vàng cực lớn, bên trên là một thanh niên cường
tráng, giờ phút này hắn đang bị mười nữ tử mỹ mạo bao vây chung quanh,
oanh oanh yến yến, phi thường náo nhiệt.
- Các nàng có biết đó là địa phương gì hay không?
Thanh niên cường tráng đang gối đầu nằm trên một chiếc đùi trắng muốt, chỉ
vào đại điện chính viện của Túy Hương Viện, đôi mắt say lờ đờ mông lung
cười to.
Nữ tử bên cạnh che miệng cười khẽ:
- Phòng đại
nhân đã nói không dưới mười lần rồi, mỗi lần muốn tỷ muội chúng ta làm
bạn đều nói một câu. Đó không phải là nơi mà ngài cùng Đỗ đại nhân kết
bái hay sao a!
- Ba!
Một tiếng giòn vang nương theo thịt sóng đong đưa, bốn phía truyền ra thanh âm cười vui.
Thanh niên cường tráng tràn đầy men say cười nói:
- Đáp đúng, chỗ đó là địa phương mà ta cùng lão đại kết bái. Nhớ năm đó
sao, ngày tháng ấy trôi qua đúng là tiêu sái. Ta cùng lão đại đúng là
hảo hữu mặc chung quần cộc trưởng thành thôi, một ngày nọ chúng ta gặp
nhau tại Túy Hương Viện này. Cũng cảm giác đặc biệt thân thiết với nhau, các ngươi nói, Trường An thành lớn như vậy, lớn đến như vậy! Nhưng vì
sao chúng ta lại vô tình gặp được, hơn nữa còn cùng một địa phương, cùng ở trong cố viện này, các ngươi nói đây có thể xem là duyên phận hay
không a!
Thanh niên cường tráng đang được những nữ tử mỹ mạo vây
quanh chính là Phòng Di Ái, giữa trưa hôm nay người mới nhậm chức Tả Uy
Vệ đại tướng quân Tần Quỳnh triệu tập Đỗ Hà cùng một vị Tả Uy Vệ tướng
quân với một nhóm trưởng sử, lục sự tham quân sự, tào tham quân sự, binh tào tham quân sự cùng tụ tập một chỗ mở cuộc hội nghị.
Phòng Di Ái thấy có thể nhân dịp lười biếng, vụng trộm chạy tới đây chui thẳng vào kỹ viện.
Hắn bao hết cả nhã viện xa hoa nhất Túy Hương Viện, gọi tám nữ tử xinh đẹp
nhất đến bồi tiếp, trong hoàn cảnh rượu không say mà người tự say khiến
thần hồn điên đảo, phân không rõ phương hướng, bắt đầu khoe khoang.
Mấy vị cô nương che miệng cười khẽ, các nàng đều được nghe nói qua nhiều
năm trước Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái đều đem kỹ viện làm nhà, mỗi ngày đều
có mặt, làm sao không gặp được nhau, chuyện này làm sao có thể gọi là
hữu duyên gì đó, nhưng các nàng cũng không dám đắc tội vị thần tài trước mặt, vì vậy trái lương tâm cười nói:
- Tự nhiên là duyên phận, nếu không có duyên phận này Phòng đại nhân làm sao có thể kết bái huynh đệ với Đỗ đại nhân đây?
- Ha ha!
Phòng Di Ái nhếch miệng cười to:
- Lời này ta thích nghe, nhớ rõ lúc trước hai chúng ta ăn nhịp cùng nhau, muốn noi theo Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa…Ách, đào viên tam kết
nghĩa, không biết là cái gì…hắc, ta biết rõ là đại ca nói cho ta biết
đấy. Là nói Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi khi rời núi đi tranh giành thiên hạ, chuyện kết nghĩa đã diễn ra ở hậu viện nhà Trương Phi. Vị đại ca
này của ta, thật sự rất có học vấn, những gì ghi chép trong lịch sử hắn
đều biết rõ, trong lịch sử không ghi chép lại hắn cũng biết, ân, giống
như đã lạc đề, ách…ta nói tới đâu rồi hả?
Người uống say rượu ưa
thích nhất là mượn rượu làm càn, có người ưa thích ngủ, có người giống
như Phòng Di Ái lại thích nói nhiều, hơn nữa chỉ nói lời thật lòng. Chỉ
cần quá chén được hắn, hỏi hắn mấy tuổi đái dầm, mối tình đầu là ai hắn
thậm chí không một chút do dự đều nói ra.
Một vị cô nương hở ngực lộ nhũ tưới chén rượu cho Phòng Di Ái, cười nói:
- Nói tới chỗ các ngươi thật ăn nhịp với nhau, muốn noi theo Lưu Quan Trương đào viên tam kết nghĩa…
Phòng Di Ái uống cạn chén rượu, chợt nhớ ra nói tiếp:
- Úc, đúng rồi. Là tại đây, là tại đây. Lúc ấy ta đề nghị nếu như chúng
ta hữu duyên như vậy, không bằng kết bái đi! Đại ca ta lúc ấy lại ra vẻ
nho nhã nói: Di Ái huynh đề nghị thật hay!
Ta liền hỏi hắn: Kết bái ở địa phương nào đây?
Đại ca lại hào khí vượt mây nói: Giờ này khắc này ngay nơi đây, chỉ có kết
bái tại thanh lâu mới có thể thể hiện rõ bản sắc nam nhi chúng ta, vì
vậy chúng ta mua con gà trống lớn cùng giấy vàng kết bái. Vừa mới chém
đầu gà, muốn đốt giấy vàng đột nhiên đại ca tâm huyết dâng trào nói: Di
Ái huynh hãy chậm, tại Trường An có hai đại thanh lâu. Túy Hương Viện là một, Yến Xuân Lâu cũng là một. Chỉ ở Túy Hương Viện kết bái không khỏi
nặng bên này nhẹ bên kia, ta đề nghị tại Túy Hương Viện chém đầu gà, lại đến Yến Xuân Lâu đốt giấy vàng, chỉ có như vậy mới không thiên vị hai
bên, tỏ vẻ huynh đệ chúng ta có quyết tâm chinh phục Túy Hương Viện lẫn
Yến Xuân Lâu thôi! Các ngươi nói xem, lão đại của ta có phải rất có năng lực hay không! Trước kia hắn rất cao minh, hiện tại càng không cần phải nói đi…
Mấy vị cô nương đều lộ ra thần sắc cổ quái, trong mắt
tràn đầy vẻ khó tin. Đỗ Hà được xưng là tài tử phong lưu, ẩn ẩn còn có
tư thế của Đại Đường đệ nhất tài tử, chiến công vượt bực, thân thế cực
tốt. Bản thân lại anh tuấn tiêu sái, thật có thể xem là kỳ tài hiếm có,
chẳng khác gì một vương tử. Thật sự khó thể tin được lời của Phòng Di Ái nói là sự thật, chỉ xem là hắn say rượu nói lời mê sảng.
Lúc
trước khi Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái kết bái là chuyện xảy ra đã mấy năm,
với tư cách là kỹ viện đỉnh cấp Trường An, nhân lực tài nguyên đương
nhiên là vô cùng vô tận. Ngoại trừ những người trở thành chiêu bài,
những người còn lại có hai ba năm sẽ được thay đổi một lần, hôm nay
những vị cô nương mấy năm trước đã được đổi người mới, cho nên không ai
biết được tình hình tỉ mỉ cụ thể bên trong.
Cũng may mắn như thế cho nên nghe được những lời này của Phòng Di Ái, các nàng chỉ có thể nghĩ là hắn nói bậy bạ.
Nếu khiến cho Đỗ Hà nghe được những lời này, còn không tức giận nhảy tới bịt kín miệng hắn lập tức mới xong.
- Nỗi oan này gánh vác thật sự là oan uổng quá!
Ngay khi Phòng Di Ái còn đang khoa trương, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Một đám người vọt vào phòng.
Phòng Di Ái còn tưởng rằng có thêm cô nương chạy tới, híp mắt muốn nhìn thật
rõ, nhìn thấy đều là một đám nam nhân, cảm thấy mất mặt, quát:
- Cút ra ngoài, không phát hiện Phòng đại gia của ngươi đang ở nơi này phong lưu khoái hoạt?
Người dẫn đầu của đám người là một thanh niên khôi ngô, mày rậm mắt to, chính là Hà Giang Nguyên Vương Lý Hiếu Cung, nhi tử Lý Sùng Chân.
Hôm
nay hắn được người mới đến chơi tại Túy Hương Viện. Không ngờ đến nơi
này tổng cộng có mười người, có nhi tử Trưởng Tôn Hoán của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhi tử Sài Lệnh Vũ của Sài Thiệu, cháu trai Cao Quốc Huy của Cao Sĩ Liêm, nhi tử Lưu Kỳ của Lưu Chính Hội, còn có nhi tử Lưu Nhân Vũ của
Lưu Hoằng Cơ…tổng cộng hơn mười người. Bọn họ đều là con cháu của hai
mươi bốn vị công thần Lăng Yên Các. Những người khác nếu không phải là
con trai của các vị thượng thư lại là cháu của các vị thị lang, địa vị
đều không tầm thường, đều là người nắm giữ thực quyền, ở trong triều
đình đều có được quyền lực nói chuyện.
Một đoàn người quan hệ
cũng khá, đều là hậu nhân của danh môn, ngày xưa không oán ngày nay
không thù, lần này gặp nhau lời khách sáo đương nhiên không thiếu được.
Khó được cơ hội tụ mặt cùng một chỗ, hẹn nhau cùng đến Túy Hương Viện.
Bọn họ vốn định bao một nhã gian xa hoa nhất tụ hội, nhưng nghe nói phòng
đã bị người bao xuống. Vì vậy lui mà cầu tiếp theo, chọn lấy nhã gian kế tiếp, đang gọi cô nương tương bồi, nhưng lại chỉ gọi tới một đám dung
chi tục phấn, tức giận đến mức một đám con cháu thế gia được nuông chiều từ bé đều giận dữ, muốn phát tiết.
Lý Sùng Chân lên tiếng hỏi
nguyên do, mới hiểu được những cô nương đứng đầu Túy Hương Viện đều đã
bị người bao phòng kia mời sạch sẽ, hơn nữa chỉ là một người.
Lần này đám thế gia đệ tử không nhẫn nhịn được nữa, một người bao xuống cả
một nhã gian xa hoa nhất thì cũng thôi, còn đem toàn bộ các cô nương
đứng đầu gọi đi, đây là khí phái hiêu trương tới cỡ nào?
Trong
nhóm người này nhà của Lý Sùng Chân hùng hậu nhất, trực tiếp thuộc về
hoàng thân, đương nhiên là thủ lĩnh của mọi người. Bị mọi người cùng
thúc giục, Lý Sùng Chân cũng muốn nhìn xem đến tột cùng là người phương
nào lại có thể càn rỡ bá đạo đến như thế, liền dẫn mọi người đi tới, vừa thấy là Phòng Di Ái cũng liền muốn thối lui trở về.
Đây không
phải họ sợ hãi, nhưng cũng không muốn vì mấy thanh lâu nữ tử lại đi đắc
tội với con trai của tể tướng, làm vậy thật sự không khôn ngoan, đang
định chào hỏi thối lui, Phòng Di Ái lại say mèm quát vào mặt họ.
Lý Sùng Chân cảm thấy mặt mày không còn chút ánh sáng, không còn cách nào xuống được bậc thang.
Trưởng Tôn Hoán tức giận nhảy ra:
- Phòng Di Ái, ngươi đừng có quá kiêu ngạo!
Phòng Di Ái uống rượu quá nhiều, làm sao còn nhận rõ là ai, chỉ cảm thấy mình đang chơi cao hứng có người đến quét hứng của mình thật sự là đáng hận, liền hét:
- Cút ra ngoài!
Hắn cầm chén rượu trong tay ném thẳng về hướng Trưởng Tôn Hoán.
Phòng Di Ái tuy đã say mèm, nhưng độ ném thật chuẩn xác, trực tiếp đập vào đầu Trưởng Tôn Hoán khiến cho hắn té ngã lên mặt đất.
Đoàn người thấy Phòng Di Ái nói động thủ liền động thủ, liền ngạc nhiên cũng lập tức nóng nảy, Cao Quốc Huy vốn có tính khí táo bạo trực tiếp xông
tới, đạp một cước thật mạnh lên ngực Phòng Di Ái, Phòng Di Ái say rượu
không thể né tránh, chỉ bị một cước liền lật ra bổ nhào.
Hắn đần
độn còn chưa hiểu được rõ tình hình, chỉ biết có người đánh mình, gầm
lên một tiếng trực tiếp nâng cả chiếc ghế dài vung lên, đánh về phía Cao Quốc Huy.
Cao Quốc Huy hoảng sợ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, chiếc ghế dài bay sượt qua trên đầu hắn, vừa lúc đánh thẳng tới đám người Lý
Sùng Chân.
Bọn họ không né tránh kịp, Lý Sùng Chân cùng năm người sau lưng đều bị nện té xuống mặt đất.
Lần này giống như thống phải tổ ong vò vẽ, một nhóm người đằng đằng sát khí phóng tới chỗ Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái như đánh Túy quyền, đây một quyền, kia một cước, hoàn toàn rối loạn.
Bởi vì say rượu, võ nghệ của hắn không cách nào phát huy ra, nhưng khí lực
lại không cách nào địch nổi, như con trâu điên đang nổi giận, đánh hắn
hắn không đau, ai cũng không chịu được cảnh này, trong thoáng chốc lại
không ai trị được hắn.
Cuộc quần ẩu trở nên hỗn loạn, nhóm người
Lý Sùng Chân bị đánh té lăn trên mặt đất, Phòng Di Ái cũng một thân tổn
thương, đổ đầy mồ hôi, người đã có chút thanh tỉnh.
Nhìn căn
phòng cơ hồ bị bọn hắn phá hủy, vẻ mặt chợt mê mang, thoáng nhớ tới một
ít, nhìn hậu nhân danh môn nằm lăn lóc trên mặt đất, sợ tới mức rùng
mình vội vàng bỏ chạy ra ngoài!