Mặc dù chuyện này đã tạo thành lửa giận ngùn ngụt trong lòng bách tính,
nhưng cũng không tạo thành hỗn loạn gì, chỉ là mọi người đang đợi, đang
đợi đế quốc Đại Đường cho những con dân bọn họ một cách nói hợp lý, chờ
Lý Thế Dân lấy lại công đạo cho bọn họ.
Không chỉ có ba
vị tể tướng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh vội vàng tiến cung, văn võ cả triều hầu như nghe xong tin tức đều tiến thẳng vào hoàng
cung.
Một trận rung chuyển chính trị vì phật giáo dẫn phát sắp sửa triển khai.
Lại nói Hầu Quân Tập sau khi rời khỏi Ngụy phủ, mang theo tâm tình vui sướng về tới phủ đệ.
Đi tới diễn võ trường, một vị thanh niên thân hình cao gầy, diện mạo lạnh
lùng nghiêm nghị, đang cầm trường kích trong tay múa võ, nhất chiêu nhất thức, cương mãnh vô cùng, phát huy sở trường trường kích tới tận cùng.
Hắn chính là bách chiến tiên phong Trọng Tôn Chi dưới trướng Hầu Quân Tập.
Hắn cũng không như Hầu Quân Tập nói, không ở nông thôn săn thú đốn củi, mà
là hết sức chuyên chú luyện tập võ nghệ, tranh thủ từng giây đề thăng
thực lực của bản thân.
- Hảo kích pháp!
Hầu Quân Tập chinh chiến một đời, có thể nói bách chiến bách thắng, luận về võ dũng, trong chư tướng Đại Đường cũng được xếp vào hàng trên, nhãn lực tất nhiên là
bất phàm.
Trọng Tôn Chi thu kích cung kính nói:
- Tướng quân...
Hắn vốn là một thiếu niên vì lăn lộn kiếm miếng ăn mà gia nhập trong quân,
được Hầu Quân Tập coi trọng, học võ nghệ, học thao lược, mới vừa có
thành tựu hôm nay.
Tất cả mọi thứ hắn có đều từ Hầu Quân Tập, vì vậy hắn có một lòng tôn kính vô cùng sâu sắc.
Hầu Quân Tập đắc ý nói:
- Ta đã trải cho ngươi một con đường, không lâu sau Ngụy Chinh sẽ tiến cử ngươi với Bệ Hạ. Còn ta sẽ thừa cơ bổ nhiệm ngươi làm Hữu Kim Ngô Vệ
tướng quân, phụ trách tuần cảnh trong cung.
- Hữu Kim Ngô Vệ tướng quân?
Trọng Tôn Chi mờ mịt khó hiểu, trên khuôn mặt thâm trầm tràn ngập nghi hoặc.
Thập nhị vệ đại tướng quân Đại Đường suất lĩnh binh mã thiên hạ, mỗi một vị đều có vị trí thuộc về mình.
Tỷ như Thiên Ngưu Vệ, Thiên Ngưu Vệ phụ trách hộ vệ an toàn cho hoàng
thượng, nói cách khác chính là bảo tiêu, Lý Thế Dân ở đâu thì ở đó có
Thiên Ngưu Vệ.
Trách nhiệm chủ yếu của Thiên Ngưu Vệ là phụ trách an toàn cho Lý Thế Dân, làm thân vệ quân của Lý Thế Dân, trừ phi là ngự giá thân chinh, nếu không bọn họ rất khó có cơ hội ra chiến trường.
Hữu Kim Ngô Vệ cũng như vậy, Hữu Kim Ngô Vệ phụ trách tuần tra trong cung
và hoàng thành, một khi rời khỏi cương vị, sẽ tạo thành hỗn loạn trật tự hoàng thành và trong cung.
Về phần Tả Hữu Uy Vệ, Tả Hữu Kiêu Vệ, Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ, mặc dù cũng kiêm nhiệm một số trách nhiệm hộ vệ
hoàng thành hoặc hoàng cung, nhưng cũng không quá trọng yếu, là cơ cấu
triều đình có thể ra chiến trường bất cứ lúc nào. Trọng Tôn Chi là một
hãn tướng chiến đấu anh dũng, công thành nhổ trại, chỉ có trên chiến
trường mới có thể phát huy giá trị của hắn.
Hiện nay Hầu Quân Tập để hắn gia nhập Hữu Kim Ngô Vệ ít xuất chiến, là tướng quân phụ trách
tuần tra hoàng thành và trong cung, như vậy chẳng khác nào tước đoạt khả năng ra trên TSu này của hắn.
Trọng Tôn Chi cũng không biết nên đối đãi với chuyện này như thế nào.
Hầu Quân Tập nhìn ra nghi vấn của ái tướng, cười nói:
- Ta rất hiểu suy nghĩ trong lòng ngươi, đây chỉ là kế tạm thích ứng, chỉ cần trải qua thời gian này, mới có thành quả thật sự.
Trọng Tôn Chi thoáng gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Tất cả mọi thứ của hắn
đều do tướng quân ban cho, tướng quân nói cái gì, hắn sẽ làm cái đó.
Hầu Quân Tập thoả mãn rời đi.
Đi vào luyện võ đường biệt lập, Hầu Quân Tập đi tới trước bao cát treo
dưới xà ngang trong phòng, bao cát này chứa hạt sắt, dùng da cá sấu bao
lại, cao bằng đầu người, nặng hơn 300 cân. Bên ngoài còn vẽ một khuôn
mặt giản lược, xấu xí đến cực điểm, trên mặt viết hai chữ “Đỗ Hà”.
Hầu Quân Tập khắc sâu thù hận với Đỗ Hà trong lòng. Hắn vĩnh viễn không
quên được thời gian ở Cao Xương, Đỗ Hà đã mang đến cho hắn sỉ nhục như
thế nào, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Đỗ Hà. Từ khi rời khỏi ngục giam, hắn tự mình vẽ khuôn mặt Đỗ Hà lên bao cát, noi theo Câu Tiễn,
nằm gai nếm mật. Chỉ có điều Câu Tiễn là nếm mật đắng, nói cho bản thân
đừng nhìn sỉ nhục vong quốc, còn hắn vẽ bức tranh Đỗ Hà lên bao cát, đấm bao mỗi ngày để nhắc nhở bản thân sau này nhất định phải báo thù.
- Bình, bình….
Nắm tay và bao cát va chạm, phát ra tiếng vang chấn động.
- Nhạc phụ đại nhân...
Hầu Quân Tập bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài luyện võ đường có người kêu to, lau mồ hôi đi ra ngoài.
Người đứng ngoài là một tráng hán có thân hình cương mãnh, chính là con rể hắn Hạ Lan Sở Thạch.
Hầu Quân Tập cũng xem là một đời anh kiệt, nhưng sinh ra ba nhi tử đều là
hạng bình thường, rèn sắt không thành, chỉ có người con rể Hạ Lan Sở
Thạch là trầm ổn cương nghị, có phong độ của một đại tướng, Hầu Quân Tập thậm chí còn thương yêu hơn con ruột của mình.
- Sao con không ở Đông cung, tới đây làm gì?
Hầu Quân Tập đi vào chính sảnh.
Hạ Lan Sở Thạch theo sau.
Hạ Lan Sở Thạch cũng xuất thân từ hào môn Trường An, thuở nhỏ đã am hiểu
cung mã thao lược, rất có năng lực, rất môn đăng hộ đối với nữ nhi của
Hầu Quân Tập, năm Trinh Quán mười hai định ra hôn sự. Hầu Quân Tập vốn
là Bộ Binh Thượng Thư, muốn cất nhắc con rể là chuyện vô cùng dễ dàng.
Chỉ là Hạ Lan Sở Thạch lấy nữ nhi Hầu Quân Tập không bao lâu, còn chưa
hết tuần trăng mật, Hầu Quân Tập vì chuyện Cao Xương đã bị nhốt vào lao
ngục.
Hạ Lan Sở Thạch không hề có quân công, muốn lên chức cũng mất đường đi, đành phải xen lẫn ở dưới.
Cho đến khi Hầu Quân Tập tái nhậm chức, Hạ Lan Sở Thạch mới được cất nhắc.
Thái tử Lý Thừa Càn để ý đến hắn, nói đúng hơn là để ý Hầu Quân Tập, dùng
quyền lực của thái tử, cho Hạ Lan Sở Thạch thăng quan ba cấp, đề bạt hắn làm Đông Cung Phủ Thiên Ngưu, phụ trách an toàn của Đông Cung.
Hạ Lan Sở Thạch thấp giọng nói:
- Thái tử hỏi nhạc phụ, sự tình thế nào rồi?
Hầu Quân Tập sắc mặt nghiêm nghị, đè thấp thanh âm nói:
- Tất cả thuận lợi, con quay về nói với Thái tử, kêu hắn không cần sốt
ruột, sự tình trọng đại, chỉ có thận trọng mới có thể giành được thắng
lợi.
Bởi vì Hạ Lan Sở Thạch, Lý Thừa Càn mới móc nối với đường dây của Hầu Quân Tập.
Tài năng thao lược của Hầu Quân Tập có thể được xếp vào hàng trên ở Đại
Đường, nhưng hắn làm người lòng dạ hẹp hòi, mang thù quá mức, hắn không
chỉ hận Đỗ Hà làm hỏng chuyện tốt của hắn, khiến hắn chịu sỉ nhục, còn
hận Lý Thế Dân bất công với hắn, hận Lý Thế Dân đưa hắn vào nhà tù, hận
Lý Thế Dân không cho hắn vào triều làm tướng.
Lý Thừa Càn và Hầu Quân Tập có thể nói ăn nhịp với nhau, giống như Lưu Bị và Chư Cát Lượng, như cá gặp nước.
Lý Thừa Càn hỏi kế Hầu Quân Tập, làm sao có thể bảo trụ ngôi vị thái tử.
Hầu Quân Tập lập tức đảm nhận chức vị Chư Cát Lượng, sắp xếp kế hoạch giành ngôi vị hoàng đế cho Lý Thừa Càn.
Hầu Quân Tập và Trưởng Tôn Vô Kỵ là hai cực đoan, Trưởng Tôn Vô Kỵ thích
chơi ngầm, giết người hại người vô hình. Còn Hầu Quân Tập lại thích chơi ngoài sáng, giống như khi hắn đánh địch. Hắn mang binh đánh địch, rất
ít dùng mưu kế, nhưng hắn có thể dựa vào bản lĩnh
của mình tạo ra chiến tích xuất sắc hơn bất cứ mưu kế nào.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kêu Lý Thừa Càn từ từ mưu đồ, lợi dụng Trưởng Tôn hoàng hậu,
che giấu khuyết điểm của mình, đợi ngày tức vị. Nhưng Hầu Quân Tập lại
không kiên trì như vậy, hắn cho rằng muốn thắng lợi thì nhất định phải
nắm chắc thực lực, ngồi chờ chết không phải biện pháp, nỗ lực tranh cướp thực lực của mình, mới là phương pháp giành chiến thắng duy nhất.
Hắn trực tiếp kêu Lý Thừa Càn ngưng tụ lực lượng, giơ hai tay nói với Lý Thừa Càn:
- Đôi tay này nguyện dùng vì Điện hạ.
Bởi vì hận, hắn bất chấp coi trọng của Lý Thế Dân đối với hắn, dụng tâm
lương khổ đối với hắn. Cho dù kêu hắn tạo phản, hắn cũng sẽ không có bất cứ lưu tình gì.
Sau khi Hạ Lan Sở Thạch quay về Đông cung, đã truyền đạt lại lời nói của Hầu Quân Tập cho Lý Thừa Càn.
Sau khi Lý Thừa Càn được đưa về Đông cung liền tỉnh lại, hắn căn bản không
ngất xỉu, mà là giả bộ bất tỉnh. Tình huống lúc đó, hắn xuống đài không
được, Trường Nhạc nhu thuận, bất ngờ lộ khí phách ra ngoài, khiến hắn
trở thành một con đà điểu rụt đầu, cuối cùng ngay cả một tiểu lại cũng
dương oai diệu võ trước mặt hắn, suýt nữa chỉ vào mặt hắn mắng.
Lý Thừa Càn cố nhiên bị quyền lực mê hoặc, làm rất nhiều việc ngu ngốc,
nhưng bản thân hắn cũng không ngu xuẩn, dưới tình huống hoàn toàn không
có lý, sử dụng quyền lực thái tử hỗn loạn trước mặt Trường Nhạc, chỉ có
thể giả bộ bất tỉnh, né tránh cục diện lúc đó.
Khi quay về Đông cung, Lý Thừa Càn không thể phát tiết lửa giận, bộc phát lung tung.
Trong mắt hắn, hắn chính là Thái tử, là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế tương
lai của Đại Đường, nhưng lại phải chịu sự nhục nhã này, hắn thực sự khó
có thể nuốt được lửa hận này.
Lý Thừa Càn chung quy không phải
loại nhân vật vô cùng ngu dốt, trải qua nhiều lần thất bại, biết Đỗ Hà
được phụ thân mình vô cùng tin cậy, bản thân khó có thể làm gì hắn, cũng không vội vàng báo thù, mà là phó thác tất cả hi vọng lên người Hầu
Quân Tập.