ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Căn cứ vào hai tin tình báo mới nắm bắt được, Đỗ Hà quyết định chia ra hai đường, tách ra điều tra.

Hoàng Phủ Hạo Hoa phụ trách võ quán Chấn Uy, võ quán Chấn Uy có vấn đề như vậy, cũng không thể không quan tâm. Nếu nó trong sạch, không có vấn đề, phái người trà trộn vào trong đó cũng không phải việc khó, Hoàng Phủ Hạo Hoa cẩn thận cơ cảnh, giỏi về biến báo, để hắn phụ trách trong đó cũng yên tâm. Về phía Vân Trác, hắn sẽ tự mình khống chế. Hắn cảm giác, trong đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành, địa vị của Vân Trác không chỉ đơn giản như vậy.

Nếu không phải nhân vật cao tầng, há sẽ vì lôi kéo hắn mà đơn giản buông tha cho Vũ Mị Nương?

Đỗ Hà cười thầm:

- Vân Trác đã có lòng lôi kéo mình, vậy sao mình không làm Chu Du đánh Hoàng Cái, tình nguyện bị đánh, chỉ có như thế mới có thể công khai lăn lộn đến bên cạnh hắn mà không bị hoài nghi!

Hắn nghĩ tới Vũ Mị Nương, trầm mặc hồi lâu, sờ mũi, xem ra việc này cần nàng giúp đỡ mới được.

Lúc này Hoàng Phủ Hạo Hoa đột nhiên đề nghị:

- Công tử, nếu dư nghiệt của Lý Kiến Thành đang thiếu người tài như vậy, ta thấy chi bằng để cho Vũ Hưng lẻn vào võ quán Chấn Uy? Hắn là người thật thà chất phác, võ nghệ lại cao, nhất định có thể được coi trọng.

Đỗ Hà vui mừng cười nói:

- Chủ ý này rất hay, nhưng lẻn vào võ quán Chấn Uy hiệu quả quá chậm, ta thấy trực tiếp đi bái Chu Chấn Uy làm sư phụ thì mau lẹ hơn.

Hoàng Phủ Hạo Hoa nghe vậy ngẩn ngơ nói:

- Nhanh thì có nhanh, nhưng Chu Chấn Uy có thân phận không đơn giản, hắn muốn thu nhận đồ đệ, nhất định sẽ phái người kiểm tra tất cả mọi chuyện của Vũ Hưng, vạn nhất để hắn điều tra ra chuyện gì, Vũ Hưng có thể gặp nguy hiểm.

Đỗ Hà tràn đầy tự tin nói:

- Chuyện này ngươi yên tâm, ta viết một lá thư, ngươi phái người mang đến Trường An, giao cho Trường Nhạc, kêu nàng giao thư cho Bệ Hạ, để Bệ Hạ tự mình vận dụng quyền lực tạo một thân phận cho Ba Vũ Hưng, ta tin tưởng vẫn chưa có người nào có bản lĩnh điều tra ra sơ hở. Về phần dệt chuyện, ta rất thành thạo.

Ở đời sau Đỗ Hà đã xem qua rất nhiều bộ phim truyền hình, muốn tìm một số phận bi thảm gắn vào người Ba Vũ Hưng, quả thật rất dễ dàng.

Hắn lại kêu Ba Vũ Hưng mau chóng đến Hàng Châu bái sư, tạm thời giao đội Đạp Nguyệt lại cho Mã Ngạn Phi, phụ trách dùng thẩm vấn tinh thần thẩm vấn những kẻ cứng đầu.

Bởi vì có người theo dõi, Đỗ Hà cũng không ở lâu, sau khi giao phó kỹ càng mọi việc, liền vội vàng rời khỏi.

Từ cửa sổ quay về tửu điếm, thấy ký hiệu trên then cửa không có gì dị thường, yên tâm thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà mang hương nến hỏi thăm vị trí huyệt vị của Chu Sâm, mục đích xuôi nam lần này của hắn chính là vì tế bái vị hào kiệt chưa từng gặp mặt này, hiện tại hắn lại bị người khác theo dõi, không làm giống, há có thể che giấu được tai mắt của người khác.

Đỗ Hà đi đến trước mộ Chu Sâm cúi đầu mời rượu.

Chu Sâm là hào kiệt địa phương, là người trọng nghĩa khinh tài, ghét ác như cừu, trên giang hồ nổi tiếng là một con người rắn rỏi, giống như Tần Quỳnh, Quách Tĩnh trong truyền thuyết, là một nhân vật bảo vệ quê nhà, lo lắng cho quốc gia, bách tính, đáng kính trọng. Cho nên mặc dù Đỗ Hà không quen biết Chu Sâm, nhưng cũng cúi đầu thành tâm thành ý, không hề có ý qua loa.

Sau khi tế bái Chu Sâm, Đỗ Hà lại tìm được người nhà Chu Sâm đưa lễ vật, trò chuyện kính ý, diễn xuất vai diễn báo ơn vô cùng tinh tế.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Đỗ Hà đi dạo vòng quanh Tô Châu, nhàm chán bơi cả buổi ở Thái Hồ, mua một con ngựa thay đi bộ, xuôi nam.

Hắn vốn quen cưỡi quân mã cao lớn, hiện giờ cưỡi tiểu mã phía nam, cảm thấy không được tự nhiên, cũng không thể không nói, ngựa ở Giang Nam thật sự xấu xí.

Tô Châu là thành phố lớn nhất ở Giang Nam, nhưng ngựa ở đây đều là hàng kém sắc, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Theo quan đạo xuôi nam, chạy ba ngày, rốt cục cũng đuổi kịp hai người Vũ Mị Nương và Vân Trác đang ở một quán trà bên ngoài thành Gia Hưng.

Nếu tính toán hành trình, Vũ Mị Nương và Vân Trác có lẽ đã sớm đến Hàng Châu, chỉ là hiện giờ đang vào giữa mùa xuân, vạn vật tươi tốt, chính là mùa đẹp nhất ở Giang Nam, cảnh sắc trên đường đi khiến người ta hoa mắt thưởng thức, làm Vũ Mị Nương lần đầu tới Giang Nam thật sự mở rộng tầm mắt.

Nàng thấy Vân Trác không còn giống con ruồi làm phiền mình, cũng vui vẻ dẫn hắn theo làm bảo tiêu miễn phí.

Chính vì như vậy, hành trình mới trễ nãi rất nhiều.

Đỗ Hà lại đi nhanh, rốt cục đuổi kịp hai người bọn họ. Hắn giao ngựa lại cho tiểu nhị, bước vào quán trà nhìn thấy Vũ Mị Nương và Vân Trác đang ngồi ở góc kinh ngạc nhìn mình, cũng ra vẻ khẽ giật mình, mừng rỡ cười nói:

- Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau?

Vũ Mị Nương vụng trộm liếc nhìn hắn, thầm nghĩ:

- Trùng hợp, ai mà tin được chứ?

Nhưng nàng không nói ra, có thể gặp được người trong mộng cũng là một chuyện vô cùng cao hứng rồi.

Vân Trác cũng có vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh lộ ra biểu lộ vui mừng, tiến lên cười nói:

- Nếu đã có duyên đi đâu mà chẳng gặp, Đỗ huynh mời ngồi!

Mặc dù hắn không biết tại sao Đỗ Hà lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn cố tình lôi kéo Đỗ Hà, đương nhiên phải biểu hiện ra nhiệt tình.

Khi Vân Trác kéo Đỗ Hà ngồi xuống, cũng liếc mắt ra hiệu cho bên ngoài.

Đỗ Hà nhìn thấy cử động này, hiểu ý mỉm cười. Trên đoạn đường hắn đi, người phụ trách theo dõi hắn cũng bám theo, thần sắc lơ đãng vừa rồi của Vân Trác đã xác thực suy đoán của hắn không sai, người theo dõi hắn quả nhiên là người Vân Trác phái tới.

Đỗ Hà bình thản ngồi xuống bên cạnh Vũ Mị Nương, ngọt ngào cười nói với nàng:

- Sau khi tế bái Chu lão ca, ta nhớ từng có ước hẹn với Lý Dật Phong của võ quán Chấn Uy Hàng Châu, muốn đến Hàng Châu một chuyến, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Vũ Mị Nương thấy thần sắc của hắn có vẻ nịnh nọt, khuôn mặt ửng đỏ, quay mặt nhìn qua chỗ khác, thầm thấy kỳ quái.

Vân Trác như có điều suy nghĩ, liếc nhìn bọn họ, mỉm cười, cũng không đáp lời.

Vân Trác thấy sắc trời không còn sớm liền đề nghị mọi người nghỉ lại Gia Hưng, cười nói:

- Gia Hưng cách Hàng Châu hơn trăm dặm, ven đường không có thành trấn gì lớn, chi bằng chúng ta ở lại Gia Hưng một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường, chạng vạng tối có thể đuổi tới Hàng Châu.

Đỗ Hà và Vũ Mị Nương đều là lần đầu tiên tới Giang Nam, chưa quen thuộc địa thế nơi này, cũng không cự tuyệt đề nghị của Vân Trác, vui vẻ đồng ý.

Sau khi nghỉ ngơi, ba người tiến vào thành Gia Hưng, tìm một tửu điếm gửi hành lý, nhân lúc trời còn chưa tối, Vân Trác lại dẫn bọn họ đi thưởng thức món ngon đặc sắc ở Gia Hưng.

Món ngon phía nam xác thực là thiên hạ nhất tuyệt, khiến cho Đỗ Hà và Vũ Mị Nương ăn uống thỏa thích.

Lúc này Đỗ Hà càng không ngừng tiếp cận Vũ Mị Nương, liên tục tán dương nàng, biểu lộ ý tứ muốn theo đuổi nàng.

Vũ Mị Nương được Đỗ Hà khen ngợi đến choáng váng đầu óc, đôi má ửng đỏ, trái tim thiếu nữ đập liên hồi.

Đêm đó, Đỗ Hà đang định đi nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

Trong đầu Đỗ Hà hiện lên thân ảnh của Vân Trác.

- Cốc cốc….

Tiếng đập cửa vang lên.

Đỗ Hà mỉm cười tiến lên mở cửa phòng, Vân Trác cầm vò rượu trong tay, cười nói:

- Ta muốn mời ngươi uống một ly, không biết có vinh hạnh hay không?

- Đương nhiên!

Đỗ Hà mỉm cười, mời hắn vào trong.

Vân Trác mở nắp vò rượu, một mùi hương tràn ngập khắp phòng.

Mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi, Đỗ Hà nhìn sắc rượu màu nâu đỏ trong chén, hai mắt sáng bừng nói:

- Vân huynh, rượu này là Tức Mặc Lão Tửu của quê ta?

Vân Trác tự mình rót đầy một ly đưa tới, cười nói:

- Đỗ huynh đoán không sai. Đây chính là Tức Mặc Lão Tửu Vân chính tông của quê huynh, hơn nữa là rượu sáu mươi năm trước..

Đỗ Hà kinh ngạc, đón lấy, cười ha ha, nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau khi dùng ống tay lau vết rượu trên miệng, cao hứng nói:

- Quả nhiên là hảo tửu, rất ngon!

Hắn ngồi đối diện Vân Trác, cười nói:

- Vân huynh, tối nay ngươi tới không chỉ muốn mời ta uống rượu chứ?

Hai mắt Vân Trác lấp lánh tinh quang, sau đó giống như có điều suy nghĩ nói:

- Đỗ huynh cũng không phải đến Hàng Châu thăm bằng hữu chứ!

Đỗ Hà bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:

- Xem ra ta không giấu diếm được ngươi, nói ra cũng không sợ ngươi chê cười. Vài ngày trước, khi ở trên thuyền hoa ta còn chưa cảm thấy, nhưng vừa ly biệt, chẳng biết tại sao trong lòng cứ vấn vương thổn thức. Ta nghĩ ta đã thích Vũ cô nương rồi, cho nên không thể chờ đợi, chạy tới đây chỉ vì muốn gặp mặt nàng.

Hắn ngại ngùng gãi đầu nói:

- Ta biết Vân huynh cũng có ý tứ với Vũ cô nương, nhưng ngươi cũng biết, chuyện tình cảm không cách nào khống chế, quân tử tranh giành đều dựa vào bản lĩnh.

Vân Trác sớm đã nhìn ra mánh khóe hôm nay, cũng mơ hồ đoán được mục đích của Đỗ Hà, nghe hắn nói như vậy, cũng cười nói:

- Ta nghĩ Đỗ huynh đã hiểu lầm, huynh đệ ta cũng không phải có tình cảm với Vũ cô nương như ngươi nghĩ. Tối nay ta tới đây là vì tạm thời có việc, cần về Hàng Châu xử lý, hy vọng Đỗ huynh có thể thay ta hộ tống Vũ cô nương về Hàng Châu.

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Quả nhiên....đúng như ta đoán, đây là Vân Trác muốn lấy lòng ta, hắn nhất định là một trong số dư nghiệt của Lý Kiến Thành.

Lúc này, Đỗ Hà vỗ ngực nói:

- Vân huynh yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Vũ cô nương bình an về Hàng Châu.

Vân Trác đặt tay lên vai Đỗ Hà, cười nói:

- Chuyện này ta đương nhiên yên tâm, bằng không thì cũng không tìm Đỗ huynh rồi. Nếu Đỗ huynh thật có thể lấy được lòng mỹ nhân, cũng đừng quên mời ta uống rượu!

Nói xong hắn lại rót đầy ly cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà cười to, hưng phấn tiếp nhận.

Hai người ngươi một ly, ta một ly, vui vẻ đến tận đêm khuya, mới rời đi.

Ngay đêm hôm đó, Vân Trác rời khỏi tửu điếm.

Sáng sớm hôm sau, Vũ Mị Nương nghe Đỗ Hà nói Vân Trác đã đi trước, kêu hắn hộ tống nàng dọc đường, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ bình thản nhìn hắn rồi lên đường. Khi hai người tiến vào Thập Lý Đình của thành Gia Hưng, có lẽ vì thời gian còn sớm, gần đó cũng không có người qua lại.

Vũ Mị Nương buộc ngựa vào cột, ngồi trong đình giống như nữ vương:

- Đỗ đại ca, ngươi và Vân Trác rốt cuộc đang chơi trò gì? Để ta đoán xem, Vân Trác chính là mấu chốt nhiệm vụ lần này của ngươi? Ngươi cần tiếp cận hắn, mà trong lòng hắn có gì đó mờ ám, muốn lôi kéo ngươi, vì vậy mới tạo ra cục diện hiện giờ.

Ánh mắt mê người của nàng lấp lánh, giống như có thể xuyên thủng bí mật trong lòng bất cứ người nào..

Bình luận

Truyện đang đọc