ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Đỗ Hà thấy Hoàng Phủ Hạo Hoa cười dâm đãng, trừng mắt liếc nhìn hắn, tên gia hỏa này cứng cáp rồi, bây giờ còn có lá gan trêu chọc mình.

Hoàng Phủ Hạo Hoa vẫn cười quái dị nói:

- Đại tiểu thư Tô gia mới 16 tuổi, dáng người quả thật không thể nào chê, tướng mạo có lẽ kém hơn Đại phu nhân, nhưng tuyệt đối không thua kém Nhị phu nhân, chẳng qua không giống người thường. Nói như thế nào nhỉ, nàng giống như một khối băng, vô cùng lạnh lùng, có cảm giác như cách xa ngàn dặm. Công tử không phải được xưng tụng là tài tử phong lưu hay sao, đối với nữ nhân cực kỳ có tay nghề, nếu có thể phá tan khối băng này, muốn tiến vào Tô gia không phải dễ như trở bàn tay sao?

Đỗ Hà thầm cười lạnh, không trả lời, chỉ nói:

- Còn nữa, sau khi quay lại Giang Nam điều hai người tới ở huyện Tức Mặc, kêu bọn họ chăm chú quan sát nhất cử nhất động ở đây!

Hoàng Phủ Hạo Hoa vâng mệnh, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hành động lần này của Đỗ Hà hoàn toàn có dụng ý, hắn biết cho dù mình cải trang như thế nào đều là nam nhân phong cách, bất cứ ở đâu cũng giống như con đom đóm trong bóng tối, vô cùng tươi sáng rõ nét, hắn xuất chúng như vậy, chỉ cần đặt chân đến Giang Nam, chắc chắn sẽ khiến bọn đầu trâu mặt ngựa các lộ chú ý, sau đó âm thầm điều tra thân thế.

Thân thế của hắn hoàn toàn không có vấn đề, Đỗ Tường thật sự đã rời đi hơn mười năm, hơn nữa đã được hắn chôn cất. Đừng nói Đỗ Phi đã qua đời, cho dù Đỗ Phi không chết, cũng chưa chắc nhận ra được vị đai ca xa cách hơn mười năm, phải biết rằng 15 tuổi và 25 tuổi là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, biến hóa trong đó không người nào có thể dự đoán được.

Mình tới huyện Tức Mặc ở gần một tháng, người nơi này đều xem mình là Đỗ Tường, điều tra thân thế, mình tuyệt đối không có vấn đề, trái lại những kẻ điều tra mình sẽ bộc lộ ra dã tâm khó lường của chúng, trong số đó chưa hẳn không có dư nghiệt của Lý Kiến Thành, đây cũng là một manh mối trọng yếu.

Hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết gì về phía nam, nắm chắc từng cơ hội, sẽ là mấu chốt quyết thắng.

Sau khi giải quyết xong các vấn đề, Đỗ Hà cười nói:

- Nào, chúng ta tới nội viện luyện xem, để ta xem võ nghệ của ngươi có hoang phế hay không!

Hoàng Phủ Hạo Hoa sắc mặt vui vẻ, bình thường khi Đỗ Hà khảo nghiệm bọn họ đều truyền thụ một số tuyệt kỹ thích hợp, vội vàng tiến ra ngoài sân.

Đỗ Hà âm hiểm mỉm cười, cùng đi theo ra ngoài.

Đỗ Hà, Hoàng Phủ Hạo Hoa đứng đối diện nhau.

- Đến đi!

Đỗ Hà mỉm cười, cũng không biểu lộ bất cứ tư thế nào cả.

Hoàng Phủ Hạo Hoa thầm biết Đỗ Hà võ nghệ cao cường, cũng không cự tuyệt, vung trường kiếm, múa ra một kiếm hoa, đâm thẳng vào người Đỗ Hà, nhưng sợ làm hắn bị thương, nên cũng không đâm vào chỗ hiểm. Năm ngón tay trái Đỗ Hà giống như móc câu, nhìn ra sơ hở, một tay bắt được cổ tay hắn, cướp lấy trường kiếm.

Hoàng Phủ Hạo Hoa cả kinh, nhẹ nhàng buông tay.

Đỗ Hà mắng:

- Đây là chúng ta luận võ chứ không phải chơi đùa!

Hoàng Phủ Hạo Hoa thoáng đỏ mặt, hai năm qua hắn đã học được yếu quyết nội công từ Đỗ Hà, nội lực cũng có tiểu thành, lại bắt đầu thi triển Phong Lôi kiếm pháp, tương đối rất cao minh, uy lực kinh người, thấy Đỗ Hà tay không đấu kiếm, sợ mình làm hắn bị thương, cho nên có hạ thủ lưu tình, không ngờ lại bị mất mặt như vậy.

Đỗ Hà trả trường kiếm lại cho hắn, tay phải lại tấn công.

Lần này Hoàng Phủ Hạo Hoa không dám khinh thường, lập tức hồi kiếm né tránh.

Kỳ thật cao thủ chân chính so chiêu, trên tay có hay không có binh khí cơ bản cũng không có gì khác biệt.

Khinh công của Đỗ Hà bá đạo thiên hạ, kinh nghiệm đối địch vô cùng thành thạo, kình lực nhả ra bên ngoài không hề thua kém đao kiếm? Mặc dù Hoàng Phủ Hạo Hoa có trường kiếm, nhưng uy lực thực sự không bằng đôi tay không của Đỗ Hà.

Nếu không phải thân thể Đỗ Hà đã sớm qua tuổi tập võ, kinh mạch bế tắc nghiêm trọng, khiến cho nội công của hắn tăng lên chậm chạp, với trình độ vốn có của hắn, vung một chưởng, chưởng phong có thể trực tiếp quét sạch bất cứ binh khí nào ngoài một mét.

Kiếm pháp của Hoàng Phủ Hạo Hoa có tiêu chuẩn không nhỏ, nhưng đối mặt với quyền chưởng và công pháp khinh thân xuất quỷ nhập thần của Đỗ Hà, làm sao có thể đánh trả?

Từ trước đến nay võ công nhất định phải học cả công lẫn thủ, mà công phu của đại kỳ môn đa số cương mãnh bá liệt, kiếm pháp Phong Lôi càng trọng công nhẹ thủ, nhưng đối mặt với thế công luân phiên của Đỗ Hà, Hoàng Phủ Hạo Hoa lại chỉ có thể dùng tám phần thủ ngự, hai thành tấn công địch, trong lòng có thể nói là vô cùng uất nghẹn.

Hắn càng đánh càng phiền muộn, quyết định chắc chắn, chỉ công không thủ, chiêu thức liên tiếp tung ra, nhất thời như phong lôi đại phát.

Đỗ Hà thấy khí thế của hắn tăng lên, chiêu thức cũng dần dần ổn định, cảm thấy rất vui mừng, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này quả thật có tiến bộ, cũng không bõ công ta dạy dỗ.

Lúc này dùng công đối công, gió táp vù vù, chưởng ảnh bao phủ toàn thân Hoàng Phủ Hạo Hoa.

Hoàng Phủ Hạo Hoa càng tấn công càng mất sức, cắn răng, ý định tấn công mạnh một chiêu, bức lui Đỗ Hà, nhưng một chiêu đánh ra, lại đâm vào khoảng không, trước mặt chỉ còn lại một tàn ảnh, âm thầm kêu không hay.

Đỗ Hà xuất hiện sau lưng Hoàng Phủ Hạo Hoa, mãnh liệt đạp vào mông hắn, cú đạp này vừa nhanh vừa chuẩn, lực lớn vô cùng. Hoàng Phủ Hạo Hoa bay nhào ra ngoài, ngã như chó gặm bùn, Đỗ Hà phủi tay nói:

- Không tệ, có tiến bộ!

Hắn nói xong liền đi vào phòng.

Hoàng Phủ Hạo Hoa ngã thê thảm, xoa mông, vẻ mặt cầu xin, thấy Đỗ Hà cũng không chỉ điểm thiếu sót của hắn như trước kia, mà trực tiếp đi vào trong nhà, cũng ý thức được, đòn vừa rồi của Đỗ Hà chính là trả thù mình đã trêu chọc hắn, âm thầm hối hận, biết vậy chẳng làm, vội vàng tiến lên cúi đầu khom lưng nhận lỗi.

Đỗ Hà cũng biết Hoàng Phủ Hạo Hoa thiên tính như vậy, loại người này xử sự khéo léo, giỏi về tùy cơ ứng biến, đúng là chọn lựa hàng dầu của kim bài mật thám, cũng không kêu hắn sửa đổi, ngược còn cổ vũ như thế, cho nên cũng chỉ trêu chọc, cái cần dạy vẫn phải dạy.

Đỗ Hà nói:

- Kiếm pháp nội lực của ngươi đều đã có hỏa hầu không tầm thường, duy chỉ thiếu khí thế, võ công ta dạy cho các ngươi vốn là võ kỹ của Thiết Huyết Đại Kỳ môn, Thiết Huyết Đại Kỳ môn rất hung hãn mãnh liệt, trọng công không trọng thủ, nghiên cứu thẳng tiến không lùi. Kiếm pháp của ngươi còn thiếu loại tuyệt nhiên thẳng tiến không lùi này, vì vậy mới khiến ngươi không phát huy ra được, ngươi nghĩ lại xem, so với lần ngươi toàn lực thi triển trên đường hôm đó, uy lực có phải rất khác không?

Hoàng Phủ Hạo Hoa có vẻ hiểu được.

Đỗ Hà không quấy rầy hắn tĩnh tâm, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Hoàng Phủ Hạo Hoa cáo từ, Đỗ Hà lại ở huyện Tức Mặc ba ngày, bái biệt Vương bà, giao hảo nói chuyện với mấy người trong huyện, tiến về bến thuyền, ý định lên thuyền tiến về Giang Đô Dương Châu.

Đến bến thuyền, Đỗ Hà tiến lên một chiếc thuyền đại thương. Đây cũng nhờ đại thủ bút của Dương Quảng, năm đó Dương Quảng vì tăng cường trung ương tập quyền và nam lương bắc vận, mở một kênh đào đến phía nam Trường Giang, khiến cho vận chuyển đường sông của Giang Nam cực kỳ phát đạt, nhất là Giang Đô, đó là một trong những thành phố lớn gần Trường An, Lạc Dương, thương thuyền qua lại trên Giang Đô có thể nói như nước chảy.

Đỗ Hà đứng trên bong thuyền, nhìn trời xanh rộng mở, biển cả bao la, thu hết vào tầm mắt, chỉ cảm thấy trời cao đất rộng, khiến người ta có cảm giác như muốn tranh phong với thiên địa, cảm thụ được gió biển quất vào mặt, tâm tình không khỏi bị cảnh sắc ảnh hưởng, cảm thấy đặc biệt khoan khoái dễ chịu, xem ra mình quyết định không sai!

Ở bến thuyền, không chỉ có thương thuyền, còn có thuyền chở khách, chỉ có điều loại thuyền này rất nhỏ, hai ba mươi người cùng chen chúc một chỗ, ngay cả chỗ ngủ cũng không có. Thương thuyền thì khác, có đến mấy tầng, đáy thuyền chuyên chở hàng hóa, phía trên là buồng nhỏ được ngăn thành mấy gian, cung cấp cho cá nhân sử dụng, mỗi người có một phòng ngủ riêng, còn có thể tự do đi lại, tương đối thoải mái dễ chịu, đương nhiên giá cả cũng không rẻ. Nhưng tiền là thứ chết không mang theo được, keo kiệt mà làm gì.

Từ xa mơ hồ có tiếng tiêu du dương thổi đến, tiếng tiêu trằn trọc bồi hồi xót xa, phảng phất như người thổi tiêu đang nhớ đến người yêu phương xa.

Đỗ Hà vốn không nghiên cứu âm luật, nhưng Trường Nhạc yêu thích âm luật, Lý Tuyết Nhạn còn là một đại sư đàn cổ nên cũng chịu ảnh hưởng của các nàng, hiện giờ cũng ít nhiều biết về âm luật, tập trung nghe âm luật như thế nào, bất giác cảm thấy như mê ly, không tự chủ tiến về phía tiếng tiêu phát ra.

Hắn xuyên qua hành lang, đi đến đuôi thuyền, nhìn thấy một đạo thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi ngạo nhiên đứng sừng sững, ngọc tiêu trong tay phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, như khóc như kêu, thanh sam trên người tung bay theo gió, giống như tiên nhân.

Đỗ Hà nhìn kỹ, phát hiện ra đó là một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, hắn mặc y phục du hiệp màu xanh da trời, eo đeo trường kiếm, lộ ra vẻ hận đời vô đối.

Khúc tiêu kết thúc, Đỗ Hà không nhịn được tán thưởng:

- Hay, đúng là cảm động lòng người, xem ra huynh đài đang nhớ trung nhân trong mộng!

Lý Dật Phong vâng mệnh đến Bắc Thượng xử lý công việc, trên đường trở về, nhìn biển cả mênh mông, bất giác nhớ đến tiểu sư muội của sư môn học nghệ, bất giác xúc cảnh sinh tình, lấy ngọc tiêu ra thổi. Có lẽ do tâm tình chan chứa, vì vậy khi hắn thổi khúc “Trường tương tư” mới khiến người ta xúc động như vậy.

Khi khúc nhạc đã hết, hắn còn chìm đắm trong cảm xúc, không ngờ có người xuất hiện sau lưng tán thưởng, âm thầm kinh ngạc. Với võ nghệ của hắn, có người đi đến sau lưng mấy bước mà hắn lại hoàn toàn không phát giác ra, lẽ nào mình quá chìm đắm vào trong khúc nhạc, thả lỏng cảnh giác hay sao? Hắn bình thản quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một thanh niên đứng sau lưng, đó là một người thanh niên anh tuấn uy vũ, mặc dù mặc thường phục nhưng khí thế bất phàm. Người thanh niên mỉm cười với hắn, nụ cười như có mị lực, làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

Hắn đứng ở nơi đó thân hình giống như tùng bách, thế đứng cao ngất, nhìn như tùy ý buông lỏng, nhưng Lý Dật Phong lại phát hiện hắn hoàn toàn không có sơ hở, tựa hồ mỗi khối cơ bắp của hắn đều đang chuẩn bị chiến đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc