ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Tần Dục đã tiếp xúc qua với Ba Vũ Hưng nên cũng biết tình hình gần đây với hắn:

- Ba nhị ca võ công cao cường, hơn Ba Kiệt Lạp mấy bậc. Hiện tại trong tay Ba nhị ca có chừng năm mươi người dưới trướng Ba Kiệt Lạp. Tuy còn chưa đi vào hạch tâm Ba Kiệt Lạp đã tỏ vẻ tiến cử hắn lên trên. Tin tưởng trong Tiết Duyên Đà lấy võ vi tôn, Ba nhị ca rất nhanh có thể có được ưu ái.

Đỗ Hà suy nghĩ một chút nói:

- Không cần tiến vào hạch tâm, như vậy quá nguy hiểm. Thân phận mật thám của Ba Vũ Hưng càng che giấu càng tốt. Hắn là nhân vật mới, nếu quá chói mắt khi xảy ra chuyện gì sẽ bị hoài nghi đầu tiên. Lúc quay lại ngươi tìm cách liên hệ với Ba Vũ Hưng, nói hắn tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Đại Độ Thiết. Không phải nói Ba Kiệt Lạp là tâm phúc của Đại Độ Thiết sao? Chỉ cần đi theo hắn là được rồi, dùng hắn làm tấm mộc có thể tránh bạo lộ bản thân.

Tần Dục sáng mắt, hiểu được ý tứ của Đỗ Hà. Đại Độ Thiết có ba tâm phúc, trong đó thủ lĩnh Bách Toản của Thân Vệ Quân đã bị Đỗ Hà thiết kế chết ở Đốc Quân sơn, hai người còn lại đều đã đi theo hắn mười năm, là loại quan hệ hoàn toàn có thể tín nhiệm. Dù phát hiện bên cạnh có nội gian cũng sẽ không hoài nghi đến bọn hắn. Ba Vũ Hưng ẩn thân dưới trướng người như vậy càng không người phát hiện.

- Còn nữa, nghĩ biện pháp để nói xấu Hầu Quân Tập, nói sở dĩ chiến tích của hắn huy hoàng cũng không phải bởi vì bản sự cá nhân hắn mà là Đường triều cường đại. Có Đường triều che chở, dù là một con heo cũng có thể lợi dụng thực lực khủng bố để Thường Thắng bất bại. Đúng rồi, ngươi có mang mặt nạ, mấy ngày nữa, sau khi trong quân Tiết Duyên Đà lan truyền tin tức Hầu Quân Tập vô năng thì ngươi thay ta đi sứ tới quân doanh Tiết Duyên Đà, ta có một nhiệm vụ gian khổ dành cho ngươi.

Trên mặt hắn lại lần nữa hiển hiện thần sắc cổ quái, thì thầm một hồi với Tần Dục.

- PHỤT......

Tần Dục nhịn không được cười ra tiếng.

Đỗ Hà cố nén cười, vờ cả giận nói:

- Nghiêm túc một chút, nếu làm lỡ việc thì ta sẽ không tha cho ngươi.

- Minh bạch.

Tần Dục ho khục khục rồi nghiêm túc cáo từ rời đi, ngựa chưa đi được mười bước thì đã nghe tiếng cười ha hả truyền đến tai Đỗ Hà.

- Có tốt như vậy hãy cười.

Đỗ Hà cũng nhếch miệng cười sằng sặc.

*************

Trường An, Triệu quốc công phủ.

Một trung niên dáng vẻ phúc hậu hòa nhã, hít một hơi thật sâu, thở dài nói:

- Không khí bên ngoài phủ vẫn tốt.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hai bên đường vẻ lạ lẫm, ánh mắt lóe lên vui sướng, cảm giác muốn hô to.

- Ta, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại trở về rồi......

Không sai, vào ngày này ba năm trước là ngày hắn bị bế quan.

- Huynh trưởng, đã đủ thời hạn ba năm, có cần bày tiệc rượu mời văn võ để lôi kéo quan hệ.

Trưởng Tôn Thuyên ở một bên mỉm cười đề nghị, Trưởng Tôn gia nhờ Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Hoàng Hậu mà quang vinh. Trưởng Tôn Vô Kỵ bị bế quan còn Trưởng Tôn Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, cũng không cho Trưởng Tôn gia bất luận đặc ân nào.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị bế quan mấy năm, thanh thế Trưởng Tôn gian không lớn bằng lúc trước, hôm nay Trưởng Tôn Vô Kỵ rời núi, đúng là cần giống trống khua chiên trọng chấn uy danh.

- Không cần.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nhạt một tiếng, nói:

- Cho dù cử hành trăm ngàn trường yến hội, cũng không bằng Bệ Hạ tự mình tổ chức cho ta. Chuẩn bị xe ngựa, mang [Luật lễ] lên đây, ta muốn vào cung, ta sẽ khiến Bệ Hạ tự mình tổ chức thịnh yến cho ta.

Xe ngựa chậm rãi chạy nhanh đến cửa cung, ba năm rồi, quân tốt trấn thủ cửa cung cơ hồ quên cả mặt mũi Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Cho đến khi Trưởng Tôn Vô Kỵ đưa ra yêu bài, quân tốt mới biết được vị nam nhân như Phật Di Lặc trước mắt này có địa vị tối cao trong ngoại thích, thân phận còn trên cả Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, đứng hàng đương triều nhất phẩm. Phải biết rằng hai vị Phòng Đỗ hàng Phó Xạ chỉ là quan tam phẩm mà thôi.

Cả đám vội vàng mời Trưởng Tôn Vô Kỵ vào hoàng cung.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng hỏi Lý Thế Dân đang phê duyệt tấu chương tại hậu viện của điện Cam Lộ, sau đó đi tới.

Điện Cam Lộ.

Lý Thế Dân đang phê duyệt tấu chương, thắng bại của hơn hai mươi vạn đại quân tác chiến bên ngoài tạm thời chưa nói, tất cả nhiệm vụ tiếp theo khiến chính vụ hắn tăng gấp đôi, sau khi hoàn thành xong thì đang định đi Ngự Hoa Viên thư giãn, chơi chim chọc thỏ.

Đây coi như một thú vui lớn của hắn, vì thế các đại thần Ngụy Chinh, Mã Chu, Chử Toại Lương đã từng khuyên không ít lần, ngay cả mấy vị phiên tướng dị tộc như Chấp Thất Tư Lực cũng từng hai lần gặp được Lý Thế Dân đang chọc thỏ đã nói hắn đừng mê muội mà mất đi ý chí.

Lý Thế Dân tuy đáp ứng nhưng đều nghe tai này ra tai kia. Điều này cũng không phải hắn không biết mà đám Ngụy Chinh, Mã Chu, Chử Toại Lương chờ mong quân vương hoàn hảo như thánh nhân.

Đương thời không có mấy người có thể hiểu rõ đấy.

Đúng lúc này, Lý Thế Dân nhận được tin tức Trưởng Tôn Vô Kỵ cầu kiến.

Nghe cái tên đã lâu không gặp này, Lý Thế Dân vốn khẽ giật mình, lập tức đại hỷ bảo hắn đi vào.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc trước nhằm vào Phòng Di Ái, La Thông khiến Lý Thế Dân mặt rồng giận dữ, bảo hắn bế quan ba năm. Sau đó nhớ tới, vẫn còn có chút hối hận, đương nhiên Lý Thế Dân cũng không phạt sai, thật sự truy cứu nhận trách nhiệm thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đừng nói là cấm túc ba năm, coi như là ngồi tù ba năm, cũng là dư xài.

Mấu chốt của vấn đề ở chỗ Phòng Di Ái, La Thông cũng không bị ảnh hưởng gì vì việc kia, chuyện xảy ra đã lâu nên tâm trạng trừng phạt cũng nhạt đi. Lý Thế Dân tuy có một mặt thiết huyết vô tình nhưng cũng có mặt trọng tình trọng nghĩa. Đối với những văn thần võ tướng giúp hắn dành thiên hạ, hắn vẫn rất quan tâm. Trưởng Tôn Vô Kỵ từ lúc Lý Thế Dân còn thiếu niên vẫn ủng hộ hắn, đem Trưởng Tôn Hoàng Hậu gả cho, sau là đi theo chịu bao sóng gió, địa vị trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ không người có thể so sánh.

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi đi tới đại điện:

- Tội thần Trưởng Tôn Vô Kỵ bái kiến Bệ Hạ.

Lý Thế Dân cười bảo hắn miễn lễ:

- Tội thần hay không đừng nói nữa, người có ai không sai, sửa lại thì tốt rồi. Tới đây cho trẫm nhìn xem.

Hắn bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ tới gần, nghiêm túc đánh giá:

- Phụ Cơ à, ba năm không thấy, ngươi càng ngày càng mập ra, nhìn bụng càng ngày càng có bộ dạng Phật Di Lặc rồi.

Lý Thế Dân như gặp lại bạn cũ, thoải mái chơi đùa.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn mặt mà nói chuyện, bắt đầu cười theo:

- Đại Đường giàu có, bụng thần tự nhiên cũng theo đó giàu có theo.

Lý Thế Dân càng cười to:

- Ngươi nha, nhiều năm không gặp vẫn còn khôi hài như vậy. Tốt rồi, khỏi cần phải nói, trong ba năm này ngươi có thu hoạch gì.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêm nét mặt nói:

- Thần từ khi hiến dâng tính mạng biên soạn [Trinh Quán luật] phát hiện trong đó còn có rất nhiều chỗ chưa đủ. Ba năm qua, thần một mực suy nghĩ việc này, tốn thời gian ba năm biên soạn một bộ [Luật lễ], thỉnh Bệ Hạ xem qua.

Mỗi một triều đại đều có luật pháp của triều đại đó, đó là chế định hay cho phép của quốc gia để người dân làm việc, có hiệu lực toàn xã hội.

Đây là một loại chế độ, một loại quyền lực pháp chế có thể xúc tiến tiến bộ xã hội, giữ gìn dân chúng.

Lễ càng là một loại tiêu chuẩn đạo đức, nếu một người mất đi tiêu chuẩn lễ mạo cơ bản nhất thì coi như giống súc sinh.

Khi Lý Thế Dân kế vị, hắn đã cảm thấy [Vũ Đức luật] còn thiếu rất nhiều, không đủ để gìn giữ thiên hạ yên ổn và phát triển nên đã lệnh cho Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Bùi Hoằng Hiến biên soạn [Trinh Quán luật]. Qua mười năm, [Trinh Quán luật] hoàn thành nhưng cũng không hoàn thiện.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bỏ ra ba năm, một lần nữa tu biên [Luật lễ], bổ khuyết những chỗ thiếu sót của [Trinh Quán luật], sau đó còn tăng thêm một thiên [Lễ nghi], hợp thành [Luật lễ].

Vào 1300 năm sau, trong giới pháp luật có lưu hành một câu "Tây có La Mã pháp, Đông có Đường luật". [La Mã pháp], [Đường luật] là những bộ pháp điển cổ đại đông tây sớm nhất, hoàn chỉnh nhất.

Chỉ sợ ngay cả Đỗ Hà cũng không nghĩ ra, bởi vì hắn lại khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng ba năm để hoàn thành [Luật lễ] mà còn tinh túy hơn cả [Vĩnh viễn huy luật] do Cao Tông tiến hành mười năm sau.

- Đưa cho trẫm nhìn xem.

Lý Thế Dân biết bản sự của Trưởng Tôn Vô Kỵ, háo hức muốn đánh giá [Luật lễ].

Trưởng Tôn Vô Kỵ tự tin:

- Mỗi chữ mỗi câu của [Luật lễ] đều được thần và các học giả cân nhắc tỷ mỉ. Không dám noi theo Lữ Bất Vi một chữ ngàn vàng nhưng một chữ một kim lại dám cam đoan.

Lý Thế Dân mở [Luật lễ] ra, chăm chú nghiên cứu, chỉ qua một lát không nhịn được vỗ án tán dương:

- Phụ Cơ về mặt pháp luật không ai có thể so sánh.

Hắn đem [Luật lễ] để một bên, cười nói:

- Quyển sách này tối nay trẫm sẽ đọc suốt đêm, ngày mai lại để cho người in ấn thành sách, cùng đại thần thưởng thức. Nếu không dị nghị, [Luật lễ] có thể thay thế cho [Trinh Quán luật] hiện giờ. Ba năm khổ công thành một bộ sách này, trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi quần thần, hảo hảo khao thưởng công Phụ Cơ ba năm này.

**************

Thảo nguyên tái ngoại.

Mưa đã tạnh nhưng trên thảo nguyên không vì thế mà ấm lên, ngược lại ngày càng lạnh.

Rất nhiều chân tay tướng sĩ đã nứt nẻ, cầm vũ khí còn khó khăn nói chi đến tác chiến.

Hầu Quân Tập đang ngồi trong lều nghỉ ngơi, trong tay loay hoay một đôi bao tay bằng vải đoạt được số thi thể của binh sĩ dưới trướng Khế Bật Hà Lực đã tử trận.

- Thật tốt.

So sánh với Tiết Duyên Đà thiếu đầu thiếu đuôi, Hầu Quân Tập có chút hoài niệm thời điểm ở Đường triều, chưa bao giờ xuất hiện tình huống thiếu thốn.

Tâm trạng Hầu Quân Tập hôm nay không tốt không chỉ vì một mũi tên sau lưng mà ánh mắt bất tín nhiệm của chư tướng Tiết Duyên Đà, nhất là tin đồn hắn vô năng mấy ngày nay đang lan rộng.

- Đại Tướng quân, sứ giả Đỗ Hà bên ngoài cầu kiến.

Liền tại lúc này, Hầu Quân Tập đã nhận được một tin tức!

Bình luận

Truyện đang đọc