ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

- Công tử, bên ngoài phủ có Trí Vĩnh thiền sư cầu kiến.

Đỗ Hà đang đau đầu với tình huống trước mắt, hắn tự phụ tài trí hơn người, nhưng hôm nay đối mặt với chuyện Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập lại có chút vô kế khả thi.

Đây cũng là chuyện không thể làm gì vì tất cả tư liệu hắn có về Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập là xuất từ một thân phận khác, không cách nào mang lên mặt bàn. Hai người Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập cũng không phải loại thuần túy ngốc nghếch, đối mặt với nguy cơ mất đầu, diệt tộc cũng sẽ đặc biệt cẩn thận.

Lý Thừa Càn có lẽ làm không được, nhưng Hầu Quân Tập tuyệt đối có thể.

Hầu Quân Tập ngoại trừ tính cách ác liệt, vô luận tài trí hay quân lược vẫn là nhất đẳng. Thời chiến có thể phá Thổ Dục Hồn, định Cao Xương, mưu có thể trù tính Huyền Vũ môn, từng được Lý Thế Dân khen ngợi là một người tập hợp sở trường của Lý Tĩnh, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối. Hắn có tài năng dùng binh của Lý Tĩnh, có mưu lược của Phòng Huyền Linh, cũng có sự quyết đoán của Đỗ Như Hối. Đương nhiên lời này có chút khoa trương, nhưng Hầu Quân Tập xác thực có được tài dùng binh gần với Lý Tĩnh, mưu có thể gần được như Phòng Huyền Linh, quả quyết có thể gần như Đỗ Như Hối. So ra từng mặt kém ba người nhưng lại tụ hợp một chỗ.

Nếu không tình cờ nghe được từ miệng Lô Tử Thiên thì Đỗ Hà cũng không hề biết chuyện của Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập. Đồng dạng, Lý Thế Dân trong hoàng cung cũng không phát hiện bất luận gì khác thường. Đỗ Hà vào lúc này nói ra sự thật vậy thì không phải chuyện đùa rồi.

Thử nghĩ người thân nhất không phát giác vấn đề, một người không chút tương quan làm sao có thể biết rõ?

Giải thích duy nhất chỉ có là người này từ một nơi bí mật gần đó nghe đám Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập bàn tính.

Lý Thế Dân là vị minh quân, chính là bởi vì là minh quân, thiên cổ nhất đế, tâm thuật của đế vương có mấy người đoán được? Quả thật bởi vì biểu hiện của Đỗ Hà cùng với thân phận con rể nên hắn mới coi trọng và tín nhiệm, tuy nhiên tín nhiệm tuyệt đối không phải là mù quáng .

Lý Thừa Càn tuy không được sủng ái, nhưng thân phận dù sao cũng là Thái tử. Hầu Quân Tập mặc dù có sai lầm, nhưng Lý Thế Dân đã tha thứ hắn, hơn nữa đề bạt làm Lại bộ Thượng thư, đứng đầu lục bộ, là đại thần hết sức quan trọng trong triều. Hai người đều là nhân vật nổi tiếng, Đỗ Hà lại âm thầm giám thị nhất cử nhất động của bọn hắn, mục đích ở đâu?

Mặc dù Đỗ Hà bắt được bím tóc của Lý Thừa Càn, Hầu Quân Tập, lại khiến bọn hắn gặp xui nhưng nếu không may thì cả bản thân cũng dính vào.

Hại người ích ta là cách làm của người thông minh, hại người không lợi mình, đó là đồ ngốc, tổn hại người tổn hại mình là đồ đần.

Đỗ Hà cũng không muốn làm đồ đần, trong lúc nhất thời cũng không có phương pháp xử lý.Trong lòng hắn cũng không quá gấp, nói như Lô Tử Thiên, tạo phản là một không đường về, là không đến đến bước đường cùng sẽ không tùy tiện bước lên.

Mặc dù là Lý Thế Dân dã tâm mười phần , trong lịch sử cũng là bị ép tới tình huống bất đắc dĩ mới phát động chính biến tạo phản.

Lý Thế Dân có dã tâm không giả, nhưng nói hắn như thế nào trăm phương ngàn kế muốn tạo phản, đó chính là nói lấy được.

Giả như Lý Thế Dân thật sự có tâm tạo phản thì lúc hắn còn lĩnh quân bên ngoài, hoàn toàn khống chế quân quyền đã có thể dễ dàng hành động, sao còn đợi đến lúc Lý Kiến Thành ép đến bước đường cùng mới phát động chính biến Huyền Vũ môn? Ban đầu tạo phản còn có thể có mười vạn đại quân do hắn chỉ huy, lúc sau thì binh quyền đã bị Lý Uyên chuyển giao cho Lý Nguyên Cát thuộc phái Lý Kiến Thành. Trong tay Lý Thế Dân khi đó chỉ có thể chỉ huy được chưa đầy trăm tử sĩ.

So sánh hai trường hợp, cơ hội thành công khi nào lớn hơn, Lý Thế Dân lại không ngốc, làm sao có thể phân biệt không ra?

Có dã tâm, cũng không có nghĩa là nhất định phải tạo phản, bởi vì tạo phản phải trả giá quá lớn. Tin tưởng khi chưa bước vào tuyệt cảnh, Lý Thừa Càn còn chưa ngốc đến mức đi tạo phản.

Còn có đầy đủ thời gian cho Đỗ Hà cân nhắc chuyện này.

Trí Vĩnh cầu kiến khiến Đỗ Hà kinh nghi, sau lần ở Vị Thủy, Trí Vĩnh ngăn chặn gặp khách, bệnh không dậy nổi, nghe hắn tìm đến mình, không khỏi ngoài ý muốn.

- Thỉnh thiền sư đến phòng tiếp khách.

Đỗ Hà thoáng chỉnh đốn y phục rồi ra ngoài gặp khách.

So với trước kia, Trí Vĩnh đã không còn giữ được tinh thần phấn chấn, sắc mặt tái nhợt, có chút uể oải. Đỗ Hà thầm than: Tuổi tác vẫn là tuổi tác, dù tinh thông đạo dưỡng sinh thế nào cũng không cải biến được quy luật sinh lão bệnh tử. Hắn nhìn qua, ngạc nhiên phát hiện Trí Vĩnh cũng không phải là tay không mà đến, tay phải cầm theo hộp gỗ quen mắt, chính là chiếc hộp đựng [Lan Đình tập tự].

Đỗ Hà bồn chồn, không phải là sự việc đã bại lộ chứ. Hắn công có đầy đủ tin tưởng với khinh công của mình nhưng thấy bộ dạng Trí Vĩnh như đến nói lời cảm ơn thì cũng chột dạ.

- Thân thể đại sư đã tốt, nghe nói [Lan Đình tập tự] mất mà được lại, thật sự là đáng mừng.

Hắn coi như đã quen biết với Trí Vĩnh, lúc này như bằng hữu cũ gặp lại.

Trí Vĩnh gật đầu, cũng lộ vẻ vui mừng.

Đỗ Hà bình tĩnh lại, nhìn ra Trí Vĩnh cũng không biết thân phận của hắn.

Ôn qua chút chuyện, Trí Vĩnh nói rõ ý đồ đến đây:

- Bần tăng này tới là để tạm biệt Đỗ thí chủ, đến Trường An đã có hơn tháng, mọi việc đã xong, giờ là lúc quay trở lại Giang Nam.

Đỗ Hà còn nghĩ đến chờ cho thân thể Trí Vĩnh khôi phục thì cùng nhau trao đổi thư pháp, giờ lại nghe hắn có ý định rời đi, có chút tiếc nuối, thực sự tìm không ra lý do giữ lại, chỉ có thể chúc hắn thuận buồm xuôi gió. Hắn nghĩ đến [Lan Đình tập tự] trong tay Trí Vĩnh, cảm giác lo lắng.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Trí Vĩnh chỉ là một hòa thượng, mà [Lan Đình tập tự] là thiên cổ dị bảo, vô giá chi tác, là bức tranh chữ có giá trị cao nhất từ xưa đến nay, nếu bán đi thì ngàn vàng khó mua. Tài động nhân tâm, Đại Đường cố nhiên là thái bình thịnh thế nhưng không tránh khỏi có cá biệt ác bá sâu mọt. Nếu để bọn hắn biết được tin tức thì rất có thể sinh lòng giết người cướp của.

Ngoài ra cũng không phải người nào cũng như Lý Thế Dân, Đỗ Hà. Dù bọn họ tràn đầy khát vọng đối với [Lan Đình tập tự] nhưng lại có thể khống chế dục vọng, không có ý tranh đoạt.

Một số người có thực lực chưa hẳn sẽ không nổi lòng ra oai cướp đoạt.

Trí Vĩnh chỉ là một hòa thượng trói gà không chặt, đối mặt với hai loại tình huống này làm sao có thể tránh được?

Hắn hảo ý nhắc nhở.

Trí Vĩnh lại quỷ dị cười nói:

- Về sau này sẽ không là chuyện của lão nạp lo lắng. Mục đích hôm nay tới đây là hi vọng đại nhân có thể nhận lấy [Lan Đình tập tự], khiến nó phát huy ý nghĩa chính thức tồn tại.

Đầu Đỗ Hà lập tức trống rỗng, không dám tin tưởng lỗ tai của mình, há to miệng, cà lăm mà nói:

- Cái này, đây là vì sao? Ta không rõ, phần lễ vật này thật sự là quá quý trọng, ta chịu không nổi......

Trí Vĩnh khoát khoát tay nói:

- Nhận không nổi hay không, lão nạp đều có phán đoán. Tiếp không tiếp thụ, đại nhân xin nghe lão nạp nói cho hết lời. Thế nhân đều biết ta là cháu của Vương Hi Chi nên từ nhỏ đã có đại ngộ khác thường nhân. Ta thích thư pháp, cũng không phải bởi vì ta là cháu của Vương Hi Chi mà là thật tâm ưa thích. Ta thích cảm giác vùi đầu vào viết chữ. Nhưng vô luận chữ của ta ghi đẹp thế nào, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đây là đương nhiên. Bởi vì ta là cháu của Vương Hi Chi, là hậu nhân của Thư Thánh, kế thừa thiên phú Thư Thánh, chữ viết đẹp, cũng không kỳ quái.

Bọn họ đâu biết công phu khổ luyện của ta.

Trí Vĩnh hồi tưởng trước kia, trên mặt không khỏi lộ ra một ít oán giận.

Đỗ Hà thầm than:

- Có một vị tổ tiên xuất chúng như thế, đối với hậu nhân mà nói, chưa chắc là một chuyện hạnh phúc.

Trí Vĩnh nói tiếp:

- Vì vậy, ta phát hạ chí nguyện to lớn, muốn siêu việt tổ tiên, để cho thế nhân nhận thức thành tựu của ta cũng không phải vì ta là hậu nhân của Thư Thánh. Vì hoành nguyện này, ta chân không bước ra khỏi nhà, ở trong chùa khổ luyện ba mươi năm. Chữ của ta càng ghi càng đẹp, bút lông có thể xếp thành núi, người đến thăm cầu chữ nhiều lần đạp đổ cửa, bất đắc dĩ dùng sắt lá làm cánh cửa. Nhưng ta đã thất bại, ta phát hiện bất luận ta luyện như thế nào, viết như thế nào, chữ của ta đều không thể thoát khỏi bóng dáng tổ tiên. Ba mươi năm khổ luyện, chỉ khiến cho ta viết chữ giống như đúc với tổ tiên, sao nói có thể vượt qua. Đến một ngày......

Hắn nói tới chỗ này, nhìn thật sâu Đỗ Hà:

- Ta nhìn thấy một bức tự thiếp. Đó là một bức tự thiếp của một vị văn sĩ đam mê thư pháp, hắn hy vọng có thể thu thập tự thiếp của thư pháp danh gia thiên hạ để trong thư phòng cho hậu nhân giám định và thưởng thức. Lúc ấy ta đã không định vì người khác viết chữ, hắn kiên nhẫn, lấy ra một bộ tự thiếp yêu cầu trao đổi. Đúng là Đỗ thể tự của đại nhân, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn có được hai bức. Thanh danh thư pháp của đại nhân sớm đã truyền vào Giang Nam, chỉ là vô duyên nhìn thấy. Ta tò mò, liền yêu cầu đánh giá. Đại nhân không cách nào tưởng tượng chấn động mà tự thiếp này mang lại cho ta. Nói thật, bức tự thiếp này là của

đại nhân nhiều năm trước, luận bản lĩnh bút lực kém khá xa ta nhưng lại có can đảm đi con đường mới, chính là cái ta thiếu. Lúc này ta nhận bức tự thiếp, khởi hành tới Trường An.

Đỗ Hà thầm kêu hổ thẹn, người chính thức cải cách là thư pháp Á thánh Nhan Chân Khanh. Hắn xuyên việt lại đoạt danh hiệu này, muốn giải thích cũng không thể nào giải thích, chỉ có thể im lặng. Đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ, vì cái gì Trí Vĩnh trong lịch sử không đi ra khỏi Giang Nam nửa bước lại không quản vạn dặm đi vào Trường An.

Trí Vĩnh nói tiếp:

- Đi tới Trường An, gặp đại nhân. Tuy bút lực vẫn còn tồn tại nhược điểm như trước nhưng bất luận kết cấu nghiêm cẩn đều vượt qua trước quá nhiều. Mấy ngày trước đây gặp lại trên Vị Thủy, thấy chữ của đại nhân có tiến bộ rõ ràng. Lúc này ta mới giật mình, phát hiện vấn đề ở chỗ đại nhân làm người không bám vào một khuôn mẫu, tùy tâm sở dục, tụ được sở trường của mọi người, không bảo thủ. Không ngừng hấp thụ sở trường người khác để hoàn thiện chính mình. Đúng như Khổng thánh nhân nói: "Ba người đi, tất có thầy ta, chọn sở trường của người mà theo, trông sở đoản mà sửa." Ta lại mù quáng lâm vào trong đó, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể đi theo sau lưng tổ tiên. [Lan Đình tập tự] trong tay ta, đã mất đi ý nghĩa tồn tại của nó, ta lại thấy được ý nghĩa của nó trên người đại nhân. Trí Vĩnh hi vọng đại nhân có thể nhận lấy nó, đợi một thời gian, siêu việt tổ tiên, sau đó lưu lại một bức tự thiếp còn hơn cả [Lan Đình tập tự]. Sau này lại có người siêu việt đại nhân, lưu lại tự thiếp càng thêm xuất sắc. Chỉ có như vậy, không ngừng sáng tạo cái mới, không ngừng phát triển, đạo thư pháp mới có thể Vĩnh Thịnh.

Đỗ Hà không thể tưởng được Trí Vĩnh lại có lòng như vậy, không khỏi nghiêm nghị bắt đầu kính nể, trầm giọng nói:

- Bức [Lan Đình tập tự] này, ta nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc