ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí vừa nghe đến cái tên Nam Hồng liền lập tức chú ý.

Phổ Huệ trước khi tử vong có viết lại một chữ “Nam”, tất nhiên có quan hệ mật thiết tới cái chết của hắn.

- Chẳng lẽ kẻ giết người là trượng phu của người chết ...... Nam Hồng?

Đỗ Hà kỳ quái, chẳng biết tại sao, mỗi lần nghĩ đến tin tức mà Phổ Huệ lưu lại trước khi chết đều có cảm giác quái dị.

Sau khi biết được thân phận người chết, hắn cũng triển khai điều tra về trượng phu của nàng là Nam Hồng.

Đáp án cùng người chết hoàn toàn bất đồng.

Trong chùa tăng nhân tuyệt đại đa số đều nhận ra Nam phu nhân nhưng lại hoàn toàn không biết trượng phu của nàng là Nam Hồng.

Chỉ có Hoằng Phúc tự phương trượng Nạp Ngôn biết một ít.

Khi tra hỏi, Nạp Ngôn đáp:

- Nam thí chủ cũng không tin phật, vào đầu năm năm ngoái cùng đi với Nam phu nhân tới đây một lần, sau đó cũng rất ít gặp lại. Đúng rồi, nửa tháng trước bần tăng giống như thấy qua Nam thí chủ trong đám người ...... Bất quá chỉ nhìn nghiêng nên cũng không thể khẳng định...... Từ đó cũng không thấy lại.

- Nửa tháng?

Đỗ Hà trong đầu nghĩ đến chuyện nửa tháng trước Phổ Huệ bị đánh, chẳng lẽ người thần bí đánh Phổ Huệ là Nam Hồng?

- Bại hoại đáng hận, ngay cả phu nhân của mình cũng có thể ra tay, quá khốn kiếp...... Tỷ phu, bắt Nam Hồng lại, ta muốn đá hai chân hắn......

Cao Dương tựa hồ đã xác định hung thủ, khuôn mặt nhỏ nhắn cương lên, bắt đầu tụ năng lượng đoạn tử tuyệt tôn.

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ:

- Sao ngươi khẳng định hung thủ là Nam Hồng?

Cao Dương đắc ý nói:

- Chẳng phải là rõ ràng sao? Tỷ phu nói ba điểm, thứ nhất Phổ Huệ lưu lại chữ Nam; Thứ hai là người thần bí ẩu đả với Phổ Huệ; Thứ ba là hiện trường phát hiện án. Phổ Huệ lưu lại chữ Nam dĩ nhiên chỉ đúng là Nam Hồng, phương trượng nói nửa tháng trước thấy Nam Hồng trong chùa, mà Phổ Huệ vào nửa tháng trước lại bị người đánh thành trọng thương, có thể phán đoán người đánh Phổ Huệ là Nam Hồng. Hôm nay chúng ta tìm được thi thể phu nhân Nam Hồng ở phòng bếp, cộng cả ba điểm này thì hung phạm không phải Nam Hồng thì là ai.

Đỗ Hà kinh ngạc nhìn Cao Dương nói:

- Coi như là đạo lý rõ ràng, không thể tưởng được ngươi có thiên phú này?

Cao Dương được Đỗ Hà tán dương, đắc ý đến vênh mặt:

- Chứ sao, bản sự Cao Dương vốn lớn, chỉ là tỷ phu không biết mà thôi.

- Các ngươi thấy thế nào?

Đỗ Hà hỏi mấy người Đoạn Kiền Chí, Tôn Phàm, Vương Hưng.

Đoạn Kiền Chí nói:

- Không dám khẳng định, nhưng như Cao Dương công chúa nói, ít nhất cho tới bây giờ, Nam Hồng là người duy nhất có động cơ để tình nghi.

- Nếu thật là Nam Hồng gây nên, như vậy phỏng đoán của chúng ta lúc trước có chút khó mà tin được, hung thủ là người bên ngoài chùa, không như Đoạn Kiền Chí, Cao Dương nói. Hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ vào Nam Hồng.

- Đã có hiềm nghi không thể bỏ qua, mang hắn đến đây để tra hỏi, dù hung thủ không phải là hắn thì cũng có thể từ đó biết được một số tin tức về người chết.

Tôn Phàm lĩnh mệnh rời đi.

Không đợi đến lúc Nam Hồng đến, ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) đã đến trước một bước.

Ngỗ tác là một lão đầu nhi nhỏ gầy khô quắt tên là Trịnh Nguyên Bách, bốn đời nhà hắn đều là ngỗ tác, kinh nghiệm có một không hai ở Trường An.

Cho dù là Đại Lý Tự tra án, phàm là xuất hiện người chết, Trịnh Nguyên Bách đều là ngỗ tác được chọn lựa đầu tiên.

Trịnh Nguyên Bách có một thói quen, khi hắn làm ngỗ tác thời điểm, không cho phép bất luận kẻ nào ở một bên nhìn xem.

Mấy người Đỗ Hà chỉ có thể chờ ở ngoài phòng.

Cao Dương có chút tức giận bất bình, nếu không có Trịnh Nguyên Bách tuổi tác quá lớn thì đã lớn tiếng.

Đợi ước chừng thời gian nửa nén hương, Trịnh Nguyên Bách mặt không biểu tình đi ra nói:

- Thời gian người chết khoảng chừng giờ dần tối hôm qua..... Nàng xác thực có mang mang thai, không rõ ràng, đoán chừng chỉ có hai ba tháng. Vết thương trí mạng trên người nàng có hai chỗ. Một chỗ sau gáy, một chỗ tại xương cổ. Sau gáy bị thủ chưởng đánh vào, lực cực lớn đến nỗi gáy bị lõm vào. Về phần ở cổ không cách nào phán đoán...... Lão phu làm ngỗ tác đã năm mươi năm nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Phần cổ của người chết rõ ràng đứt gãy nhưng không xuất hiện bất kỳ vết thương......

Trịnh Nguyên Bách nói xong, do dự một lát, nhìn Trường Nhạc, Cao Dương, tiếp tục nói:

- Ngoài ra bộ phận sinh dục người chết có dấu vết xâm phạm qua ......

Lời vừa nói ra khiến hai nữ duy nhất ở đây đỏ bừng mặt.

Trịnh Nguyên Bách cũng không có cố kỵ, nói tiếp:

- Trên người người chết ngoại trừ vết thương trí mệnh thì không còn vết thương nào khác, ngay cả dấu đỏ cũng không có, đối tượng hẳn là ngươi tình ta nguyện, cũng không phải bắt buộc......

Vương Hưng trầm mặc một lát nói:

- Bởi như vậy, động cơ Nam Hồng sát nhân cũng có...... Người chết mỗi tháng đều trở về Hoằng Phúc tự, y theo tình huống hiện hữu có thể phán đoán, người chết thực sự không phải là tín đồ, nàng đến chùa là để gặp tình lang. Nam Hồng sau khi phát hiện, thẹn quá hóa giận, muốn giết nàng cho hả giận. Nhưng lo lắng họa tới thân, vì vậy lợi dụng cơ hội nàng gặp tình lang, lẻn vào trong chùa sát nhân. Loại án giết vợ vì ngoại tình như vậy ở phủ nha có hơn mười án lệ.

Tựa hồ hết thảy đều sáng tỏ, nhưng trong lòng Đỗ Hà thủy chung cảm thấy có chút cổ quái, hắn nói:

- Chúng ta đi nhìn xem tổn thương của người chết đã...... Có lẽ có phát hiện mới.

Bọn họ cũng không phải là ngỗ tác, trình độ kém xa Trịnh Nguyên Bách nên trước khi hắn đến không hề đụng đến thi thể để tránh tạo thành phiền toái không cần thiết. Hôm nay Trịnh Nguyên Bách đã kiểm duyệt hoàn tất, bọn họ đụng vào chắc cũng không hại gì.

Trịnh Nguyên Bách phản ứng cực kỳ kịch liệt, như một con báo bị chọc giận, nói:

- Ngươi không tin ta?

Đỗ Hà cũng biết kỹ thuật một người đã đến cảnh giới nhất định sẽ không cho phép người khác hoài nghi mình, thong dong cười nói:

- Lão nhân gia đừng hiểu lầm, chuyên công có thuật. Bản sự ngỗ tác của chúng ta kém xa ngươi nhưng với tư cách một võ giả từng kinh qua chiến trường cùng xông xáo qua giang hồ thì kinh nghiệm về vết thương cũng không quá kém so với ngươi.

Trịnh Nguyên Bách tuy có chút không phục nhưng vẫn tiếp nhận cách nói này.

Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí trước sau kiểm tra miệng vết thương, đúng như Trịnh Nguyên Bách nói, vết thương trí mệnh xác thực là ở sau gáy và cổ, phần cổ quả thật không có bất kỳ dấu hiệu bị trật.

- Tướng quân thấy thế nào?

Đoạn Kiền Chí thấy Đỗ Hà kiểm tra hoàn tất, hỏi một câu.

- Vết thương trí mệnh là sau gáy...... Là người dùng chưởng lực hùng hậu vỗ vào làm vỡ xương, tạo thành Nhất Kích Tất Sát. Về phần cổ đứt gãy là tai bay vạ gió, bởi vì thụ lực quá mạnh khiến cổ theo đó đứt gãy.

Đỗ Hà nói ra đáp án của mình.

- Làm sao có thể?

Trịnh Nguyên Bách vẻ mặt không tin, nói:

- Lực lượng của người làm sao có thể làm được điểm này......

Đỗ Hà nói:

- Hoàn toàn có thể, trên thế giới có nhiều thứ chưa có tiếp xúc qua, cũng không có nghĩa là không tồn tại...... Người luyện qua Thiết Sa Chưởng hoàn toàn có thể làm được điểm này......

Hắn nói tới đây thì trong đầu hiện lên một nhân vật khả nghi.

Tuy hết thảy ở đây không quan hệ với hắn nhưng một đôi tay không lại có lực lượng đủ mức tạo thành điểm này.

Đoạn Kiền Chí tiếp lời của Đỗ Hà:

- Ý nghĩ của ta cũng giống như vậy, đương nhiên không chỉ là người có chưởng lực hùng hậu mà người có lực lượng vô cùng lớn cũng có thể làm được......

Liền tại lúc này, Tôn Phàm áp giải Nam Hồng đi tới hiện trường.

Nam Hồng là một thương nhân, nhưng ngoài ý muốn cũng không phải loại người đầy hơi tiền, trái lại rất cường tráng khôi ngô, vóc dáng không cao, nhưng lưng hùm vai gấu, đầu báo tay vượn, có thể tưởng tượng thân thể trần mạnh mẽ thế nào, hoàn toàn có thể so với một số nhân vật cơ bắp trên TV.

- Quả nhiên là ngươi......

Cao Dương thấy Nam Hồng cường tráng như thế, có “lực lượng” vô cùng lớn thì đã mặc định coi hắn là hung thủ, định xông lên thi triển thủ đoạn đoạn tử tuyệt tôn.

Đỗ Hà nhanh tay lẹ mắt, kéo Cao Dương lại, dở khóc dở cười, cô nàng này quá bưu hãn rồi.

- Còn chưa có xác định, chớ tổn thương người vô tội ......

Thật bất ngờ, Cao Dương vốn chưa bao giờ nghe ai nhưng với Đỗ Hà lại không hề phản kháng.

Đoạn Kiền Chí chỉ vào thi thể nói:

- Vị này chính là phu nhân của ngươi?

Nam Hồng chỉ dùng khóe mắt liếc một cái, trên mặt vô hỷ vô bi nói:

- Đúng là tiện nhân kia......

Đoạn Kiền Chí nói:

- Nàng chết rồi......

Nam Hồng vẫn hờ hững:

- Vậy thì thế nào?

Đoạn Kiền Chí ngạc nhiên nói:

- Ngươi không cảm giác gì?

- Vào nửa tháng trước sẽ có nhưng hiện giờ không quan hệ...... Ta vốn cũng đã quyết định bỏ nàng, chỉ là lo lắng việc xấu trong nhà bị bên ngoài biết nên nhất thời chưa có quyết định......

Nam Hồng nói lạnh nhạt.

Đoạn Kiền Chí hỏi:

- Nàng đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?

Nam Hồng hơi chút do dự, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận, gật đầu nói:

- Nàng dan díu nam nhân sau lưng ta, có hoang thai… Nam nhân kia là một tên hòa thượng......

Đoạn Kiền Chí đột nhiên đổi giọng, nổi giận nói:

- Cho nên ngươi giết hòa thượng kia?

Nam Hồng bị chiến thuật tâm lý này dọa cho hoảng sợ, vội hỏi:

- Không có, ta không có giết hắn, chỉ là giận quá nên đánh hắn một trận, tuyệt đối không có hạ sát thủ......

Quan gia nói người gọi là Phổ Huệ hòa thượng cũng đã chết?

Vẻ mặt hắn ngoài ý muốn.

Đỗ Hà nhướng mày.

Đoạn Kiền Chí hừ lạnh nói:

- Bớt vờ vịt cho ta, người giết hắn chính là ngươi.

- Không có......

Nam Hồng trầm giọng nói:

- Ta giận hòa thượng kia cho ta đội nón xanh nhưng tuyệt đối không có giết hắn.

Đoạn Kiền Chí truy vấn:

- Ta hỏi ngươi, vào khoảng giờ dần tối hôm qua ngươi đi đâu?

Nam Hồng hơi chút do dự, sau đó mới nói:

- Ở nhà ngủ......

- Nói dối......

Nam Hồng chưa dứt lời, Tôn Phàm đã đứng dậy, nói:

- Vào lúc chờ ngươi, ta đã từng hỏi qua nha đầu của ngươi, biết ngươi sáng qua đã ra ngoài, sau giờ Mão không lâu thì trở về nhà.

Tôn Phàm cũng là một vị bộ khoái có kinh nghiệm phong phú, lúc hắn đến Nam phủ biết được Nam Hồng đang ngủ trong nhà nên đã lưu ý, sắp tới giữa trưa, chủ nhà như trước ngủ say, cực không tầm thường liền hỏi qua, lúc này một câu vạch trần chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc