ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Thượng thư tỉnh.

Hai vị đại lão Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tổng quản lục bộ trộm được một lúc rảnh rỗi.

Hai người năm xưa đã là tri kỷ tương giao trong Thiên Sách phủ, một người thiện mưu nhưng không quả quyết, một người ánh mắt tinh chuẩn, hành sự quyết đoán nhưng hơi bảo thủ. Hai người hợp tác khăng khít, hỗ trợ lẫn nhau, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, được truyền tụng Phòng mưu Đỗ đoạn.

Hai mươi năm quen biết nhau, dù sinh tử chi giao cũng chỉ là như thế.

- Thời gian còn sớm, không bằng đi quý phủ ta uống chén trà, chúng ta đánh mấy ván cờ.

Ngày hôm trước bại bởi con rể ngươi cảm thấy chưa phục.

Phòng Huyền Linh vừa mới cùng Đỗ Như Hối xử lý công văn lục bộ đưa lên. Lục bộ là cơ cấu hành chính trung ương, bao gồm các bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, cũng là mạch máu một quốc gia, xử lý toàn bộ công việc hành chính quan trọng của thiên hạ. Nói không khoa trương thì chỉ cần đọc tư liệu của Thượng thư tỉnh là có thể hiểu được quốc sự Đại Đường, hoàn toàn có thể làm được chuyện chân không bước ra khỏi nhà, biết chuyện thiên hạ.

Đại Đường hưng suy đều có thể từ công văn lục bộ nạp lên trên phản ứng ra. Hai người lão luyện xử lý từng chuyện đều có thể cảm thụ ra được cảnh tượng phồn thịnh của Đại Đường.

Tâm trạng của hai người cũng theo đó vui vẻ.

Đỗ Như Hối gật đầu đáp:

- Hay là đi quý phủ ta, có trà Long Tỉnh con dâu hiếu kính, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

Phòng Huyền Linh gật đầu:

- Khắc Minh có con dâu như thế thật làm cho người hâm mộ.

Đỗ Như Hối trước mặt Phòng Huyền Linh không hề che dấu, cười ha hả, có chút tự đắc.

Phòng Huyền Linh uyển chuyển nhắc nhở:

- Thanh Liên hiền chất một thân chính khí, có vài phần tương tự với Ngụy Huyền ngoan cố nhưng hắn có vài phần khéo léo hơn, ánh mắt càng nhìn xa, chỉ cần lịch lãm rèn luyện nhiều hơn thì qua một thời gian chúng ta đã có thể lui tuyến hai rồi.

Đỗ Như Hối nghiêm mặt nói:

- Huyền Linh không thể nói bừa......

Phòng Huyền Linh không nháy mắt, buồn bã nói:

- Đừng nói ngươi nhìn không ra, Thanh Liên hiền chất xác thực thân mang tài Tể tướng chi tài, những ý kiến mới mẻ trong đầu hắn đều là lợi quốc lợi dân đấy. Tin tưởng trong đầu hắn còn có rất nhiều, chỉ là không cách nào phát huy ra, chờ đến khi hắn đến vị trí của chúng ta, chính thức có thể buông tay. Bệ Hạ mưu tính sâu xa, đem Thanh Liên hiền chất điều đến Thượng thư tỉnh, sao có thể tùy tiện? Nhân tài Đại Đường xuất hiện lớp lớp, văn có Lưu Nhân Quỹ, võ có Tô Định Phương, nhưng có thể vượt được Thanh Liên hiền chất lại không có một người. Hôm nay ta và ngươi lẫn Ngụy, Huyền đều đã có tuổi, có một số việc cần phải chú ý, nhất là cơn gió bất an gần đây trong hoàng thành càng không thể coi thường.

Đỗ Như Hối cũng thoáng hiện thần sắc lo lắng:

- Ngươi nói là chuyện của Thái tử?

Phòng Huyền Linh thở dài nói:

- Không sai, vốn chúng ta không muốn nhúng tay nhiều hơn chuyện của Thái tử nhưng hôm nay xem ra chuyện quan hệ trọng đại, nếu không nhúng tay, Đại Đường khó có thể yên ổn, đám ngưu quỷ xà thần sẽ ngóc đầu khỏi mặt nước.

Kỳ thật đây cũng là chuyện tất yếu khi phát triển nhanh.

Nhà Hán cường đại, nguyên ở Văn Cảnh tạo căn cơ, Tống phồn thịnh nhờ các quân vương Triệu Khuông Dận, Triệu Quang Nghĩa đặt trụ cột, Minh triều có thể bảy lần ra biển cũng không thiếu phần của Hồng Vũ duy trì.

Sơ Đường là một ngoại lệ, thời gian tồn tại quá ngắn, không có căn cơ vững vàng.

Tuy rất nhiều người nói Đường triều noi theo Tùy triều, nhưng trên thực tế đây là nói mò, tuy trên triều đại là truyền thừa nhưng chỗ khác thì sao?

Sau khi Dương Quảng tiêu pha vô độ, lại trải qua chiến loạn cuối thời nhà Tùy, nhân khẩu trong thiên hạ giảm mạnh ba phần tư, chết chừng 3000 vạn người. Đối mặt với cục diện rối rắm này, trải qua không đến mười năm, Đường triều đã có thể sánh với thế giới, chẳng những thành tựu về văn hóa giáo dục phi phàm, chiến công cũng là hiển hách cường thịnh, khó khăn đến mức nào. Cho nên duy trì được thời Trinh Quán thực sự là một kỳ tích.

Nhưng sau lưng kỳ tích chắc chắn sẽ tiềm ẩn một số nhân tố gây mất ổn định, trong đó đầu tiên chính là môn phiệt thế gia.

Môn phiệt thế gia sau khi Lý Thế Dân đăng cơ đã bị không ít chèn ép. Đối mặt với Lý Thế Dân, môn phiệt thế gia không dám có bất kỳ hành động nào nhưng khi Đại Đường biến loạn thì sao không có đạo lý thừa cơ đục nước béo cò?

Đỗ Hà ngoài ý muốn xuất hiện cũng kéo theo rất nhiều vấn đề không thể tránh khỏi.

Sự hiện hữu của hắn khiến cho Đại Đường uy dương tứ hải. Trong vài năm, hiện giờ Đại Đường đã vượt qua bất kỳ quốc gia nào trên thế giới nhưng mâu thuẫn giữa hắn và Lý Thừa Càn là không thể tránh khỏi. Ngoài ra Đồ thư quán, thuật làm giấy của hắn đề xuất khiến quảng đại hàn môn sĩ tử đạt được chỗ tốt vô tận nhưng cũng không thể tránh khỏi làm môn phiệt thế gia tổn hại lợi ích không nhỏ, ảnh hưởng đến căn cơ của bọn họ.

Để bảo vệ lợi ích của mình, những môn phiệt thế gia sẽ không để ý thiên hạ, chỉ cần có lợi cho bọn họ thì dù thay đổi triều đại cũng không chút do dự ủng hộ.

Chuyện tranh giàng Thái tử chính là dây dẫn nổ.

Chỉ cần đốt lên sợi dây dẫn nổ này thì phong ba sẽ dấy lên, không còn bình tĩnh như trong lịch sử.

Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối là nhân vật cao minh bực nào, luận tài trí viễn kiến thì đương thời có bao nhiêu người có thể vượt qua?

Hai người đều ẩn ẩn thấy được mạch nước ngầm đang chuyển động, chỉ là không ai vạch trần.

Hôm nay lại không nghĩ Phòng Huyền Linh nói ra.

Hai người vốn hiểu nhau, Đỗ Như Hối đã biết được dụng ý của Phòng Huyền Linh, mỉm cười vê râu nói:

- Ta minh bạch, ngươi đang lo lắng cho Hà Nhi.

Phòng Huyền Linh yên lặng thừa nhận, nói tiếp:

- Cũng không hẳn vậy, ta cũng có chút lo cho tiểu súc sanh kia.

Tiểu súc sanh trong miệng hắn tự nhiên là Phòng Di Ái.

Biết con không ai khác ngoài cha, Phòng Huyền Linh nhìn thấu Phòng Di Ái. Vấn đề lớn nhất của Phòng Di Ái là không có chủ kiến. Lúc trước nếu không có Đỗ Hà khích lệ để hắn vứt bỏ văn tập võ, có lẽ hôm nay Phòng Di Ái sẽ chịu uất ức như trong lịch sử. Cho dù hắn học được võ nghệ, tính cách cũng chịu ảnh hưởng, không chịu uất ức nhưng khuyết điểm không có chủ kiến vẫn tồn tại, nếu bị địch nhân lợi dụng sẽ chết rất thảm.

Phòng Huyền Linh vì tương lai con trai, lợi dụng hắn tin phục Đỗ Hà nên bảo hắn đi theo Đỗ Hà hỗn, khiến hắn trở thành một Trình Giảo Kim thứ hai, lập nhiều chiến tích, tạo được một vùng đất trong lịch sử.

Một khi Đỗ Hà chịu ảnh hưởng, Phòng Di Ái cũng sẽ như thế.

Phòng Huyền Linh nói tiếp:

- Bệ Hạ đem Thanh Liên hiền chất coi như trụ cột tương lai Đại Đường để tôi luyện, hắn tự nhiên không muốn nhìn thấy Thái tử tương lai sẽ xung đột với trụ cột tương lai của Đại Đường.

Vì thế vô tình sẽ coi trọng cách nghĩ của hiền chất. Tuy không thể nói hiền chất coi trọng hoàng tử nào sẽ khiến hoàng tử đó trở thành thái tử nhưng ít ra có thể ảnh hưởng đến quyết định của Bệ Hạ. Thậm chí ý kiến đề nghị của hắn, người mà hắn nhìn trúng còn quan trọng hơn chúng ta. Dù sao chúng ta cũng già rồi, tương lai Đại Đường không phải dựa vào chúng ta. Trong chuyện tranh giành thái tử không có bất kỳ tình thân nào đáng nói. Hiền chất lại chiếm cứ vị trí trọng yếu như thế trong đó, những người không được hiền chất ủng hộ sẽ thi triển ra một số thủ đoạn khó lường. Ta có chút lo lắng.

Đỗ Như Hối bình tĩnh mà nói:

- Ta có thể hiểu tâm tình của ngươi nhưng với tư cách phụ thân, ta lại có thể nào không lo lắng. Trước đây thật lâu, ta đã nói qua với Hà Nhi, tuổi hắn quá trẻ, phong mang quá thịnh khiến người không thể nhìn gần, thật sự là tệ lớn hơn lợi. Sau khi hắn tham chính bị công kích cũng không khó nhìn ra điểm ấy. Nếu không phải có ta và ngươi ủng hộ, có Bệ Hạ che chở thì sao hắn thành tựu hôm nay? Nhưng ngươi biết hắn lúc ấy nói như thế nào? Không bị người đố kỵ chỉ là hạng tầm thường, là vàng ắt sẽ sáng, phiền phức muốn trốn cũng không được, muốn tránh cũng tránh không khỏi. Che lấp phong mang, vững chắc bản thân, xác thực là một loại phương thức, nhưng lịch lãm rèn luyện sau mưa gió chẳng phải mới trưởng thành? Hắn nhấn mạnh ‘Con không sợ sóng gió, lại càng không quan tâm sóng gió. Gặp được vấn đề, lui một bước, quả thật có thể đủ trời cao biển rộng, gió êm sóng lặng, nhưng hài nhi càng thêm ưa thích nghịch trên sóng. Đón đầu đem vấn đề giải quyết mới là cách xử thế của con. Con không quan tâm thắng thua, chỉ để ý quá trình tìm kiếm thắng lợi. Cho dù cuối cùng thua, con cũng không oán không hối.’

- Ha......

Hắn lắc đầu cười to một tiếng nói:

- Mấy người trải qua gian nan vất vả như chúng ta nghe lời này quả nhiên là thấy nghé con mới đẻ không sợ cọp. Nhưng ta lại bị hắn thuyết phục. Ai không có tuổi trẻ, năm xưa chúng ta chẳng phải không như thế, cuối thời nhà Tùy đại loạn, đi theo minh chủ trong lòng, nghịch thiên mà đi...... Con cháu đều có phúc của con cháu, hắn nếu có thể kế thừa di chí của ta, ngồi vào vị trí của ta vì muôn dân trăm họ làm chút chuyện thì ta tự nhiên cao hứng, thật sự không được, cũng không miễn cưỡng. Ta chỉ có thể vào thời điểm mấu chốt giúp hắn một tay, những thứ khác phải trông vào hắn.

Phòng Huyền Linh ngây người hồi lâu, mới cười nói:

- Ta nói là vì sao Khắc Minh không có động tĩnh gì, hôm nay xem ra chúng ta thật sự có chút già rồi, không được tiêu sái như bọn nhỏ. Chuyện hôm nay coi như ta chưa nói gì, còn về đám đầu trâu mặt ngựa kia, nếu cảm thấy chúng ta già rồi, không còn dùng được vậy thì thử xem.

Đỗ Như Hối tựa hồ cũng tìm được khí phách hào hùng năm xưa, cười nói:

- Không sai, đối với đám đầu trâu mặt ngựa kia thì chỉ cần hai lão gia hỏa chúng ta vậy là đủ rồi.

Liền tại lúc này, Hình bộ truyền đến chính vụ khẩn cấp.

Hai người Phòng Đỗ lập tức tiêu tan ý niệm đánh cờ, cùng nhau nhìn xem chính vụ khẩn cấp này là gì.

Mở ra thì là một công văn dạng tấu chương, trong đó kể lại chuyện Hoằng Phúc tự.

Hiệu suất xử lý chuyện của Đại Đường cực nhanh, chuyện mới xảy ra không lâu nhưng đã thông qua tầng tầng cơ cấu truyền đến Thượng thư tỉnh.

Đọc xong, hai người Phòng Đỗ cùng kêu lên:

- Lập tức vào cung gặp thánh thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc