ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Trường Nhạc xuất hiện, Lý Thừa Càn lập tức trở nên yếu ớt, trên mặt biến sắc, từ phẫn nộ chuyển thành kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển thành chột dạ, tiếp đến từ chột dạ trở thành sợ hãi, sau đó sợ hãi lại lộ rõ biểu tình đâm lao phải theo lao, do dự một hồi lâu, hắn ôn nhu cười nói:

- Trường Nhạc, tại sao muội cũng tới...

- Còn có ta đây!

Cao Dương không cam lòng, lúc đó cũng ưỡn ngực ngẩng đầu chạy tới.

Lý Thừa Càn trợn tròn mắt, khóe miệng co quắp, gần như muốn khóc, trong lòng vạn phần thống khổ, hắn vô cùng hận Đỗ Hà, trong mắt cũng chỉ có một mình Đỗ Hà, do đó bỏ qua Trường Nhạc, Cao Dương đứng một bên, cho đến khi Cao Dương chạy tới mới phát hiện hai người, muốn hối hận cũng không kịp.

Hắn có chút sợ hãi, nhưng không lo lắng. Bởi vì tâm tư Trường Nhạc rất mềm mỏng, chính mình thân là ca ca của nàng, cho dù làm sai trái, khi không có ai thành khẩn nói lời xin lỗi, cười nói vài lời hữu ích, với tính cách của Trường Nhạc, nàng sẽ không so đo tính toán. Nhiều nhất chỉ là ngày hôm này mất chút thể diện, sẽ không kinh động tới Lý Thế Dân.

Một mình Cao Dương, Lý Thừa Càn cũng không sợ. Thứ nhất, dù Cao Dương là người Lý Thế Dân yêu quý, nhưng dù sao cũng không phải Trường Nhạc. Thứ hai, tích cách Cao Dương quái dị, thích khuếch đại sự thực, Lý Thế Dân chưa hẳn đã tin tất cả lời nàng nói.

Nhưng hai người cùng xuất hiện, Lý Thừa Càn lại kinh hãi.

Trường Nhạc không toan tính, nhưng Cao Dương nhất định có, Lý Thế Dân không tin toàn bộ lời Cao Dương, nhưng tin Trường Nhạc.

Chỉ cần Cao Dương tố cáo, Lý Thế Dân nghi vấn, vậy...

Lý Thừa Càn không dám tiếp tục suy nghĩ, hoang mang lo sợ nói:

- Cao Dương... Vì sao các muội đều tới?

Hai tay Cao Dương chống vào thắt lưng hừ hừ nói:

- Thái tử ca ca thật uy phong... Tỷ phu phụng mệnh phụ hoàng bảo vệ chúng ta tới Hoằng Phúc Tự cầu phúc cho phụ hoàng mẫu hậu... Phát hiện nơi này có một đám hòa thượng niệm kinh, nên muốn đến xem...

Ngón tay nàng chỉ về phía Tuệ Không không chút khách khí nói:

- Tên hòa thượng gian xảo chết tiệt kia, lại còn nói chúng ta không đủ tư cách, ngăn cản đường đi của bản công chúa, quả thực buồn cười. Tỷ phu đẩy bọn họ ra, bọn họ thực sự muốn đến đánh tỷ phu, quả thực ăn gan hùm mật báo.

Cao Dương căm giận bất bình nói, nàng đằng đằng sát khí nhìn Tuệ Không.

Tuệ Không há miệng không nói thành lời. Cao Dương nói vừa đúng vừa sai. Đỗ Hà đẩy bọn họ ra, nhưng vận dụng lực lượng thần bí khiến bọn họ mất đi lực lượng khống chế, do đó ngã xuống đất. Nhưng bọn họ không ngu xuẩn nói đạo lý với công chúa. Dù có nghìn vạn ủy khuất, cũng chỉ có thể ngậm miệng không dám nói thành lời.

Lý Thừa Càn hỏi thăm mười tám đời tổ tông Tuệ Không, cười làm lành nói:

- Hiểu lầm, đây là hiểu lầm...

Ánh mắt Trường Nhạc băng lạnh nhìn Lý Thừa Càn, rốt cục mở miệng nói:

- Đại ca, một câu hiểu lầm... Không hỏi rõ nguyên do càn quấy, tùy tiện vận dụng chức vị thái tử, luận theo tội danh, một câu hiểu lầm là xong? Nếu như ngày hôm nay, ta và Cao Dương không đến, có phải đại ca không phân tốt xấu lao tới đánh phu quân ta?

Trường Nhạc lúc này có vẻ hăm dọa, hầu như đối với Lý Thừa Càn như răn dạy trẻ con.

Lý Thừa Càn vì muội muội của chính mình, vì một nữ nhi, khiến hắn mất mặt trước mặt vạn người, trước mặt hòa thượng hắn yêu mến, phế nhân đều phải bùng nổ. Nhưng hắn một mực không có lá gan phát hỏa với Trường Nhạc, khuôn mặt phẫn nộ trở thành màu đỏ, cúi thấp đầu không dám nói gì.

Đỗ Hà có chút bất ngờ nhìn Trường Nhạc, Trường Nhạc biểu hiện như vậy, tựa hồ không phù hợp với tính cách của nàng, nhưng thấy khuôn mặt ái thế kiên nghị, trong lòng bừng tỉnh: Đây chính là nàng muốn gạt tảng đá trước mặt chính mình.

Nếu muốn vạch trạch bộ mặt thật của đám ngụy hòa thượng này trước mặt bách tính, đầu tiên phải vượt qua cửa ải Lý Thừa Càn này. Đây chính là cửa ải thứ nhất, cũng là cửa ải khó khăn nhất. Không phải vì Đỗ Hà không đấu được Lý Thừa Càn, mà thân phận có điểm khác biệt.

Tuy Đỗ Hà là phò mã, thân phận địa vị cực cao, nhưng hắn thủy chung chỉ là thần tử Đại Đường, còn Lý Thừa Càn là thái tử Đại Đường, địa vị cao hơn Đỗ Hà.

Lý Thừa Càn có thể công khai mượn cớ bắt Đỗ Hà lại, Đỗ Hà lại không có lý do gì để bắt Lý Thừa Càn lại. Hai người không cùng đường lối, làm ầm ĩ. Đương nhiên Đỗ Hà không để ý tới Lý Thừa Càn, đại náo một hồi, lấy cứng đấu cứng, đấu với Lý Thừa Càn, nhưng bọ họ không cách nào đạt được mục đích ban đầu.

Trường Nhạc, Cao Dương là công chúa Đại Đường, thân phận không thấp hơn Lý Thừa Càn là bao, vừa vặn đủ tư cách bóp méo Lý Thừa Càn.

Kết quả rõ ràng.

Để bách tính không tiếp tục bị lừa bịt chịu tổn thất, Trường Nhạc hăm dọa, đã khiến Lý Thừa Càn không lực đánh lại.

Lúc này Lý Thừa Càn giống như con đà điểu bị thương, cúi đầu cắm xuống bùn đất.

Không phải hắn không giận, chỉ là hắn thực sự không dám bạo phát.

Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu đứng sau lưng nàng, đắc tội với nàng, đụng chạm tới hai bức tường lớn phía sau nàng là điều không cần bàn cãi.

Đỗ Hà đứng một bên cười thầm: Có lẽ phu nhân quá ngưu, khí phách bạo nộ khiến thái tử gia Lý Thừa Càn kiêu ngạo như vậy, đều bị giáo huấn thành đứa trẻ ngoan.

Bốn phía lặng thinh không tiếng động, loại so đấu này, người bình thường không lên nói xen vào.

Tiêu Vũ bước lên phía trước làm người tốt hòa giải đôi bên, cười nói:

- Được rồi, việc này thực sự là thái tử điện hạ nôn nóng, trước công chúng, đừng để người ngoài chê cười, coi như giữ thể diện cho lão hủ...

Tiêu Vũ năm nay gần sáu mươi, là người đồng lứa với Lý Uyên, cũng lập không ít công lao đối với Đại Đường.

Hắn đứng ra hòa giải, Trường Nhạc không thể không nể mặt, nàng không hề truy cứu.

Lý Thừa Càn mất hết thể diện, vốn định tìm cớ cáo từ rời đi, nhưng lại nghĩ vừa nãy giống như con chuột xám xịt đấu thất bại, còn không để người ta chê cười sao? Chính mình là thái tử đương thời, tương lai trở thành hoàng đế Đại Đường, có thể nào chịu uất ức như vậy? Hắn muốn lấy lại thể diện, vì vậy không rời đi.

Biện Cơ bên cạnh trừng mắt, hắn vừa nghĩ tới giai nhân trong lòng như muốn nổ tung, công chúa Trường Nhạc đúng là mỹ nhân đẹp nhất Đại Đường, trong lòng như đao cắt, vô cùng tức giận.

Hắn không chỉ không đủ tư cách so sánh với Đỗ Hà, ngay cả tư cách của người trong lòng cũng không thể sánh bằng, uất ức tột cùng, hắn lại càng ghen ghét đối với cặp trai tài gái sắc trời sinh Đỗ Hà và Trường Nhạc.

Không chỉ có đám người Lý Thừa Càn, Tuệ Không, Biện Cơ muốn khóc, chủ trì Hoằng Phúc Tự Nạp Ngôn pháp sư cũng có tâm tình như vậy.

Nạp Ngôn pháp sư là một vị hòa thượng hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn tướng mạo của hắn chỉ mới đầu ba mươi, khiến kẻ khác phải líu lưỡi. Vóc dáng hắn cao tới chín thước, cao hơn người thường rất nhiều, mặc trên mình bộ áo cà sa màu đỏ rộng thùng thình, biểu tình trên mặt không giận mà oai nghiêm, rất có khí phách.

Hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, khi còn nhỏ giống như Hoằng Nhẫn, có phẩm hạnh cao thượng, thích nghiên cứu đọc phật pháp, sở hữu trình độ phật học rất sâu. Nhưng sau khi tới Trường An, hắn xuống dốc. Trường An chính là nơi phồn hoa, phú hộ trong thành nhiều như tôm cá trong sông. Bọn họ vì cầu bình an, thỉnh thoảng tới chùa quyên tặng dầu vừng và tiền. Dầu vừng và tiền đạt được trong vòng một tháng nhiều hơn dầu vừng và tiền Thiếu Lâm đạt được trong một năm.

Dầu vừng và tiền tại chùa trên cơ bản chỉ dùng để sửa chữa phật tượng, tạo phúc cho bách tính, nhưng dầu vừng và tiền quá nhiều, sửa chữa phật tượng không cần nhiều như vậy, Trường An đông đúc và giàu có, bách tính không cần bọn họ quyên tặng. Vì tiền trong tay bọn họ càng lúc càng nhiều, sau cùng xếp thành núi tiền.

Dùng tiền tiêu bên ngoài, bọn họ không ngừng cải thiện cuộc sống sinh hoạt.

Từ nghèo dễ quen giàu, từ giàu khó quen nghèo.

Dần dần sinh hoạt của bọn họ càng lúc càng xa xỉ, núi tiền vì bọn họ xa xỉ đã tiêu sạch sẽ. Lúc này, bọn họ đã sinh hoạt xa xỉ, muốn sửa đổi đã không thể. Vì vậy bọn họ càng lúc càng trở nên nịnh bợ, không ngừng dựa vào thủ đoạn này tăng thêm uy tín cho bản thân, để thu nhiều lợi nhuận.

Không chỉ một mình Nạp Ngôn.

Những trăng nhân khác trong chùa cũng như vậy, bởi vì Trường An giàu có và đông đúc, bọn họ không chịu nổi cám rỗ, trở thành hòa thượng gian xảo lừa gạt tiền người khác.

Nạp Ngôn không ngừng tranh danh đoạt lợi, dưới thủ đoạn cao siêu, hắn đạt được địa vị nhất định tại Trường An, nhưng trước mặt hắn thủy chung tồn tại một tòa núi cao... Được coi là cao tăng đệ nhất Đại Đường, Huyền Trang pháp sư, là hòa thượng duy nhất tại Đại Đường mặc áo cà sa màu tím.

Nạp Ngôn biết rõ chính mình tại Trường An đã đi vào ngõ cụt, muốn gắng sức giỏi hơn, đó là điều vô cùng khó khăn. Trừ phi Huyền Trang đại sư mất tích, nếu không hắn phải dừng lại tại thành tựu trước mắt.

Nạp Ngôn vì con đường của chính mình, lợi dụng mạng lưới quan hệ nhiều năm, tổ chức pháp hội quy mô lớn, đồng thời mời tín đồ phật giáo Tiêu Vũ, lợi dụng địa vị của hắn tại Đại Đường để đạt được mục đích.

Hắn không ngờ hiệu quả hơn gấp mười, gấp trăm lần tưởng tưởng của hắn. Không chỉ có Tiêu Vũ tới, ngay cả thái tử Đại Đường Lý Thừa Càn cũng dự tính tham gia, thậm chí đích thân chủ trì. Tất cả chuyện này là kế sách hắn tạo lên, là điều không cần bàn cãi.

Đương nhiên hắn không nghĩ tới chuyện Đỗ Hà xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc