ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Côn Ngọc che mặt.

Chưởng môn Thần Kiếm môn dở khóc dở cười.

Đinh Thiên Sương vừa khóc vừa đạp mạnh vào Nhậm Ngã Hành mập mạp đang nhai ngon lành, nháy mắt ra dấu.

Nhậm Ngã Hành vẻ mặt ngu ngơ, ngừng nhai. Một lát sau Nhậm Ngã Hành mập mạp hiểu chuyện, ồ ừ, ném đùi gà sang một bên.

Nhậm Ngã Hành nằm dưới đất hơ tay múa chân gào khan:

- A a a a, thả ta ra ngoài, ta muốn tìm sư phụ, mau thả ta ra!!! Nếu không thì sẽ làm ồn chết các ngươi!

Đinh Thiên Sương tức giận quát:

- Tên mập kia, ngươi không chuyên nghiệp chút nào!

Nhậm Ngã Hành:

-...

Hai cao thủ chưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc suýt phì cười. Hai tiểu tử này thật thú vị, không biết phụ mẫu gì sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu như vậy. Chưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc nổi lòng yêu thương.

Nhưng nghĩ lại hai đứa trẻ này liên quan đến việc lớn Thần Kiếm môn bồi dưỡng ra Chiến thần vô địch, lại là ma tinh chuyển thế, là tai họa trong truyền thuyết, trái timChưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc lại cứng rắn lên.

Nhân vật như chưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc sẽ không bị tình cảm lấn át lý trí.

Côn Ngọc nhức đầu nói:

- Cứ chịu đựng như vậy không phải là cách.

Chưởng môn Thần Kiếm môn khẽ thở dài:

- Sửa chữa thức hải đi, xóa một phần ký ức của bọn chúng. Tuy làm vậy sẽ tổn thương một phần trí tuệ nhưng không giảm thấp thiên phú của hai đứa, chúng ta cần hai rối gỗ nghe lời chứ không phải con nít khóc quậy.

Côn Ngọc ngây người, gật đầu, nói:

- Đành vậy.

Chưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc giao lưu bằng truyền âm nhập mật nên hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành không nghe thấy.

Côn Ngọc chậm rãi vươn tay ra, bàn tay tỏa ánh sáng đỏ mông lung chụp lên đầu nữ hài tử Đinh Thiên Sương.

Đinh Thiên Sương bản năng lùi ra sau, cảm giác có nguy hiểm:

- Lão già xấu xa muốn làm gì?

Côn Ngọc mỉm cười hiền từ nói:

- Ngoan, gia gia mang ngươi đi tìm phụ thân.

- Lão già xấu xa quỷ mới tin tưởng ngươi...

Đinh Thiên Sương ranh mãnh nhanh chóng lùi lại.

Nhưng thực lực của nữ hài tử Đinh Thiên Sương có hạn, sao đấu lại cường giả Võ Thánh cảnh như Côn Ngọc. Lực lượng vô hình vọt tới làm Đinh Thiên Sương không tự chủ được bay hướng Côn Ngọc.

Côn Ngọc dịu giọng nói:

- Ngoan, nghe lời. Hài tử, ngươi sẽ quên tất cả chuyện không vui...

Chính lúc này xảy ra dị biến.

Chợt vang tiếng mèo kêu:

- Meo!

Đại ma vương Tà Nguyệt vốn lười biếng nằm sấp dưới đất cơ thể bỗng trướng to lên biến thành mèo hai cánh khổng lồ. Bề ngoài ngốc nghếch đáng yêu trở nên dữ tợn, mồm máu há to, đại ma vương Tà Nguyệt nhanh như chớp cắn chân Côn Ngọc.

Côn Ngọc rú lên:

- A!

Côn Ngọc là cường giả Võ Thánh cảnh nhưng huyền khí hộ thể không ngăn được răng nhọn của đại ma vương Tà Nguyệt, nửa cẳng chân sắp bị cắn đứt, máu chảy đầm đìa.

Cùng lúc đó, ba tiếng chó dữ sủa vang lên.

Chó con lông đen Tam Đầu Thiên Khuyển vốn ủ rũ bỗng bật dậy, một đầu phun lửa, một đầu phun độc dịch, một đầu phun ra tia chớp đen táp chưởng môn Thần Kiếm môn.

- Meo bà nội nó, liều mạng! Con thỏ gấp còn có thể cắn người, nếu để hai tên khốn nhà ngươi làm tổn thương hai đứa trẻ này thì meo không còn mặt mũi nào gặp Tiểu Đinh Tử.

Đại ma vương Tà Nguyệt nhả miệng, nuốt một miếng thịt. Đôi vuốt như thần đao xẹt qua mặt Côn Ngọc.

Đại ma vương Tà Nguyệt, chó con lông đen vốn định chờ đệ tử Thần Kiếm môn vào mới bùng nổ làm khó dễ, nhưng chưởng môn Thần Kiếm môn, Côn Ngọc muốn xóa ký ức của nữ hài tử Đinh Thiên Sương. Đại ma vương Tà Nguyệt, chó con lông đen buộc phải hành động.

Lúc này hai vật nuôi đáng yêu bất chấp mạng sống.

Chưởng môn Thần Kiếm môn giật mình kêu lên:

- Hừ! Không biết sống chết!

Tuy nhiên chưởng môn Thần Kiếm môn có thực lực cỡ nào? Chưởng môn Thần Kiếm môn chỉ hơi giật mình rồi phản ứng lại ngay, chó con lông đen chưa đến gần gã đã búng tay. Ba luồng kiếm khí rạch phá hư không bắn bể đầu phun lửa, phun độc dịch, tia chớp của chó con lông đen. Kiếm khí để lại ba vết thương sâu thấy xương trên người chó con lông đen.

Côn Ngọc cũng kịp phản ứng lại, thực lực bùng nổ, đánh một đấm vào cổ đại ma vương Tà Nguyệt.

Bùm!

Đại ma vương Tà Nguyệt bị đánh bay, đập mạnh vào vách tường.

Chó con lông đen rống to:

- Grao!

Người chó con lông đen đầm đìa máu tươi, bị kích thích hung tính. Lực lượng huyết mạch bị kích phát, cơ thể chó con lông đen trướng to gấp mấy lần. Chó con lông đen như voi con, sáu con mắt trên ba cái đầu lóe ánh sáng hung ác. Chó con lông đen nhanh như chớp xông lên.

- A? Trong tình huống khiếm khuyết bẩm sinh vẫn có thể kích phát lực lượng huyết mạch? Thú vị.

Chưởng môn Thần Kiếm môn kêu lên, lắc người né tránh một kích kia. Bàn tay chưởng môn Thần Kiếm môn ấn hư không.

Bùm!

Chó con lông đen bay ra ngoài.

Tuy chó con lông đen bùng phát lực lượng huyết mạch nhưng dù gì nó còn nhỏ, không phải đối thủ cường giả đỉnh Võ Thánh cảnh như chưởng môn Thần Kiếm môn.

Mắt chưởng môn Thần Kiếm môn tràn ngập sát khí:

- Giết hai con súc sinh này, không chừa một con.

Đại ma vương Tà Nguyệt, chó con lông đen biểu hiện làm chưởng môn Thần Kiếm môn hiểu được nếu để hai con vật nuôi sống thì sẽ là tai họa ngầm.

- Không được đụng vào chó và mòe của ta!

Nữ hài tử Đinh Thiên Sương nhào lên người đại ma vương Tà Nguyệt, Nhậm Ngã Hành mập mạp thì che chở chó con lông đen. Hai đứa trẻ muốn dùng cơ thể mình bảo vệ đồng bạn nhỏ.

Chưởng môn Thần Kiếm môn quát to:

- Kéo chúng ra, hành động!

Vết thương trên chân Côn Ngọc đã lành, biểu tình dữ tợn, hoàn toàn không tương xứng với ngoại hình tóc trắng, da dẻ hồng hào hiền từ. Côn Ngọc vươn tay muốn kéo nữ hài tử Đinh Thiên Sương.

Bỗng nhiên...

Nữ hài tử Đinh Thiên Sương nhìn hướng cửa nhà đá, đôi mắt xinh đẹp trong veo như thủy tinh mã não tràn ngập vui mừng.

- Phụ thân!

Côn Ngọc buồn cười nói:

- Tiểu tử nghịch ngợm, lúc này còn muốn lừa ta...

Côn Ngọc chưa nói xong bỗng nghe phía sau lưng chưởng môn Thần Kiếm môn kinh kêu:

- Ngươi là ai? Tại sao vào đây?

Côn Ngọc giật nảy mình, ngoái đầu lại khó tin phát hiện từ khi nào có người áo xanh đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đứng trước cửa nhà đá, đôi mắt lạnh băng đốt cháy sát ý.

Gió nổi lên.

Mắt Côn Ngọc hoa lên, người áo xanh đeo mặt nạ quỷ thanh đồng lắc người một cái đã đến trước mặt nữ hài tử Đinh Thiên Sương.

Đinh Thiên Sương vui mừng nhảy cẫng lên:

- Phụ thân, thật sự là phụ thân sao?

Nữ hài tử Đinh Thiên Sương ôm cổ Đinh Hạo, chu môi hôn gò má hắn. Đinh Thiên Sương vùi đầu vào ngực Đinh Hạo, khóc nức nở.

Mấy ngày nay dù gặp nguy hiểm trong Hãn Hải sâm lâm, bị đệ tử Thần Kiếm môn lừa đến đây bắt nhốt, kinh hoàng, khủng hoảng vận mệnh không biết trước nhưng Đinh Thiên Sương chưa hề khóc. Vào lúc này, Đinh Thiên Sương không kiềm được nữa.

Tiếng khóc chất chứa uất ức, làm nũng nhưng càng nhiều là vui sướng.

- Sao bây giờ sư phụ mới đến?

Nhậm Ngã Hành mập mạp ôm chặt đùi Đinh Hạo cố nặn hai giọt nước mắt, chỉ vào đại ma vương Tà Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc