ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Một người trong đó hình người to béo, cơ bắp cuồn cuộn nhìn khiến người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười. Đó không phải là Tống Khuyết mập thiếu đạo đức thì còn có thể là ai nữa?

- A ha ha ha, mẹ ơi, nam nhân ra cuối cùng đã đi ra... A? Không nghĩ tới hai tiểu yêu quái các ngươi cũng không chậm hơn bao nhiêu!

Tống Khuyết cười ha ha. Xuất hiện ở bên cạnh hắn chính là Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng và Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng.

Hai Yêu Hoàng bị tên mập kia trêu chọc, từng người đều hừ lạnh một tiếng không nói gì. Ánh mắt hai người vừa nhìn lướt qua xung quanh, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thật không ngờ lại còn có ba người ra sớm hơn mình. Thật ra Đinh Hạo thì không tính làm gì. Hắn vốn chính là một chí cường giả trong chiến trường này. Nhưng điều khiến người ta nhìn không thấu, chính là thiếu niên Nhân tộc mi trắng tóc trắng kia, và nam tử Yêu tộc trẻ tuổi, dáng vẻ tráng kiện hoàn mỹ kia, lại khiến cho bọn họ lấy làm kinh hãi. Hai người này từ đâu trong xuất hiện, sao lại có thể ra trước bọn họ?

- A ha ha ha, Đinh huynh đệ ngươi quả nhiên đã ra rồi...

Tống Khuyết thấy Đinh Hạo, trên mặt lộ vẻ vui mừng, chớp mắt thân hình đã đi tới.

- Tống huynh.

Đinh Hạo vỗ vào bờ vai của tên mập.

Trong lúc nói chuyện, trong hành lang tối tăm lại có từng đạo bạch quang lóe lên.

Bạch Tuyền Thủy kiếm tu của Diệt Tuyệt Kiếm Tông xuất hiện.

Diệu Thủ Tam Thiên, Tô Tiểu Tiểu xuất hiện.

Thần bí nữ tử hỏa diễm xuất hiện.

Cường giả Yêu tộc cổ viện Thiên Kình xuất hiện.

Lâm Thiên Vũ xuất hiện.

Vương Lăng Hạc xuất hiện...

...

Từng cường giả Yêu tộc và cao thủ Nhân tộc, không ngừng từ trong bạch quang truyền tống đi ra.

Tình trạng mỗi người cũng không giống nhau. Có người bản thân bị trọng thương, cũng có người cực kỳ thoải mái. Trong nháy mắt khi đi ra, bọn họ lập tức cảnh giác bày ra tư thế phòng ngự. Đợi sau khi thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh, bọn họ mới bắt đầu thoáng thả lỏng, một lần nữa chia làm hai trận doanh Nhân tộc và Yêu tộc hoàn toàn khác nhau. Mỗi bên chiếm cứ một góc hành lang.

Đinh Hạo thuận miệng hỏi mấy cường giả Nhân tộc, lại phát hiện bọn họ trải qua huyễn cảnh khác hẳn với mình. Đó không phải là hình ảnh ảo giác của chính bọn họ, mà là một vài đối thủ kỳ quái khác.

Điều này thực sự khiến Đinh Hạo không cách nào nắm bắt được đối với đoạn huyễn cảnh Cổ Lộ cuối cùng đầy quỷ dị này.

Kế tiếp, trong khoảng thời gian chừng hơn một ngày, không ngừng có ánh sáng lóe lên. Trước sau có các cường giả Nhân tộc và Yêu tộc xuất hiện.

Đinh Hạo nhạy bén chú ý thấy, trước đó, một vài cường giả Nhân tộc và Yêu tộc cũng không xuất hiện ở điểm cuối cùng của đoạn thứ mười Cổ Lộ, lúc này lại xuất hiện ở trong đám người kia.

- Đúng không vậy?

Ánh mắt Đinh Hạo đột nhiên trở nên ngưng trọng. Bởi vì thời điểm lại có một đạo bạch quang xuất hiện, hai thân ảnh lảo đảo xuất hiện.

Đối với Đinh Hạo mà nói, hai người kia rất quen thuộc. Đó chính là Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết. Điều này làm cho Đinh Hạo cảm thấy rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút chấn động. Hai người kia từ sau khi tiến vào chiến trường Bách Thánh, vẫn không còn có bất kỳ tin tức nào, cũng không thấy xuất hiện ở trong thành lớn Cửu Trọng Thiên, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây...

Với thực lực của hai người có thể một đường đi đến nơi đây, thật đúng là một kỳ tích không nhỏ.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bọn họ chiến thắng huyễn cảnh, đi tới hành lang tối đen.

- Ai da, hai kiến hôi nhỏ vừa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, lại có thể đi đến nơi này. Điều này thật sự làm cho người ta bất ngờ...

Một vị cường giả Yêu tộc chế nhạo, phóng ra lực lượng.

Lúc hai người Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết truyền tống đi ra, xuất hiện ở trong đám Yêu tộc. Thực lực bọn họ lại thấp, thương thế trên người không nhẹ. Có mấy cường giả Yêu tộc cố ý lấy khí thế đe dọa, tăng thêm thương thế của hai người.

- Hừ, thực lực thấp như vậy, cũng không biết làm sao lại tới đây được. Lẽ nào cũng mưu toan tiến vào di chỉ thần bí để chia một chén súp sao?

Một cường giả Yêu tộc đầu hổ thân người hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng, muốn đưa hai người vào chỗ chết.

Yêu khí hổ chưởng, võ giả cấp Tiên Thiên Vũ Tông không có khả năng địch nổi.

Ở trong mắt rất nhiều cường giả Yêu tộc, Nhân tộc thực lực yếu đuối như vậy, không có bối cảnh và thế lực gì, giết thì giết, cũng không khác gì giết một con gà.

- Đại ca...

Lương Phi Tuyết đỡ Lý Mục Vân, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tròng mắt đột nhiên trở thành màu đỏ tươi. Trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét giống như của loài thú. Một lực lượng nguyên thủy hồng hoang, từ trong cơ thể hắn, chậm rãi nổi lên, muốn chống lại lực lượng của vị Yêu Vương này.

- Sao?

Cường giả Yêu Vương đầu hổ thân người này có phần kinh hãi, chợt tăng lực, phát lực ra, đánh tan lực lượng nguyên thủy hồng hoang như nỏ đã hết đà của Lương Phi Tuyết.

Lý Mục Vân cũng bị thương không nhẹ, đã không có sức chống đỡ.

Mắt thấy hai người sẽ táng thân dưới hổ chưởng, vừa lúc đó, một dị biến đổi đột ngột phát sinh…

Vèo!

Một đạo lưu quang giống như tia chớp xẹt qua, trực tiếp xuyên thủng hổ chưởng do yêu khí ngưng tụ thành. Lực lượng cường đại theo quán tính, tiện thể xuyên thủng bàn tay của cường giả Yêu Vương, mang theo hắn bay ra ngoài hơn mười thước, đập vào tường đá ở trong hành lang tối đen.

- Làm càn!

- Lớn mật!

- Ai dám đánh lén Yêu tộc chúng ta?

Mấy cường giả Yêu tộc bên cạnh cường giả đầu hổ thân người nhất thời đều gầm thét. Chỉ một thoáng tất cả đứng lên, sắc mặt không tốt nhìn về phía đối diện.

Chỉ có điều vừa nhìn, mấy đại cường giả Yêu tộc lại ngây người. Bọn họ thấy không biết khi nào Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo đã đứng ở cách bọn họ hơn mười thước, ánh mắt sắc như đao, thần sắc lạnh như băng nhìn bọn họ.

Mấy cường giả Yêu Vương nhất thời giống như cà gặp sương trở nên ủ rũ. Ánh mắt vừa lóe lên, hiện tại đã nhanh chóng trở lại chỗ cũ, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ bọn họ còn muốn làm ầm ĩ một hồi. Nhưng chống lại bất kỳ một người nào trong hai cường giả Nhân tộc, Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo giết yêu như ma hoặc là tên mập Tống Khuyết thiếu đạo đức, vậy cũng chỉ có thể nhận được sự khủng khiếp đáng sợ mà thôi.

Cường giả Yêu Vương đầu hổ thân người đang kêu đau, cũng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Đến nỗi hắn không dám dùng rút mũi đao gãy trong bàn tay mình ra.

Các cường giả Yêu tộc cũng không dám tiếp tục gây khó dễ cho Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết nữa.

Có Đinh Hạo đứng ra làm chủ cho bọn họ, ngoại trừ Yêu tộc nào chê mình già chán sống, bằng không không ai nguyện ý muốn chết.

- Đa tạ Đinh sư huynh!

Lương Phi Tuyết nhìn về phía Đinh Hạo nói lời cảm tạ trước tiên.

Sắc mặt Lý Mục Vân trắng bệch, thương thế không nhẹ. Hắn nhờ Lương Phi Tuyết đỡ, cũng khẽ gật đầu cảm ơn.

Đinh Hạo ngoắc tay.

Vèo.

Thanh kiếm gãy đang cắm chặt ở trong lòng bàn tay Yêu Vương đầu hổ, thân người đã tự động bay trở về lòng bàn tay của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc