ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường cũng hành động.

Một đoàn gió xoáy màu xanh âm thầm tụ tập tới gần Quỳ Ngưu Yêu Vương, nhìn như nhẹ nhàng nhưng lưỡi sắc bén cực kỳ trí mạng, lúc nhu lúc cương, thay đổi liên tục, âm thầm khó thể đề phòng.

Vù vù vù vù vù!

Kiếm khí như rồng ngâm, Nhất Kiếm Minh Tâm Phong Hành Nhạc lại hành động. Trường kiếm bay ra từng tia kiếm quang như lưới ánh sáng liên miên bất tận bao phủ Quỳ Ngưu Yêu Vương.

Bốn cường giả trẻ đỉnh cao Tuyết Châu cùng ra tay bao vây tiễu trừ yêu vương Quỳ Ngưu Yêu Vương.

Mặt Quỳ Ngưu Yêu Vương không thay đổi, há mồm cười to. Quỳ Ngưu Yêu Vương toát ra yêu khí xanh vô cùng vô tận, tay cầm gậy xương thú trắng to lớn không biết xuất hiện từ bao giờ. Quỳ Ngưu Yêu Vương huơ gậy, gió thổi vù vù, yêu khí mạnh mx cuồn cuộn xé nát công kích đến bên người. Xương trắng lấp lóe, yêu khí tràn ngập, Quỳ Ngưu Yêu Vương đấu cùng bốn cường giả Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, Vẫn Tinh Thánh, Nhất Kiếm Minh Tâm Phong Hành Nhạc.

Thần Mục Yêu Vương lão nhân mù luôn ngồi bên cạnh bàn dường như bị ánh sáng và tiếng đánh nhau thức tỉnh, nghiêng đầu láng nghe. Thần Mục Yêu Vương nhéch môi cười, đặt nhị hồ trên chân, kéo đàn thử vài tiếng rồi bắt đầu diễn tấu.

Khúc nhạc đó chính là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt lúc trước Đinh Hạo mới đàn.

Trí nhớ của Thần Mục Yêu Vương rất dai, chỉ nghe Đinh Hạo đàn một lần đã lĩnh ngộ tinh túy khúc nhạc. Thần Mục Yêu Vương kéo thanh âm nhị hồ trong trẻo thuần túy, liên miên không dứt, như khóc như than, hơn lúc Đinh Hạo diễn tấu gấp mấy lần.

Không khí âm thầm xuất hiện gợn sóng trong suốt như gió nhẹ thổi, mặt hồ yên tĩnh gợn sóng.

Đinh Hạo ngẩn ra, bản năng cảm thấy thanh âm nhị hồ cực kỳ tuyệt vời, hơn tất cả giai điệu lúc trước hắn nghe. Hình dung nó là tiếng trời cũng không đủ, nghe toháng qua khiến người hận không thể chìm đắm vào nhị hồ.

Đinh Hạo rất muốn đứng dậy múa may theo tiếng nhạc.

- Không đúng!

Đinh Hạo đánh rùng mình, Thắng Tự Quyết bộcông pháp hát ngăn cản thanh âm dụ hoặc.

Đinh Hạo tỉnh táo lại, khi nghe tiếng nhị hồ đã không có sự cuốn hút như trước. Mặc dù Đinh Hạo cảm giác thanh âm êm tai nhưng không còn điều khiển được cảm xúc của hắn.

Lúc này bên ngoài minh văn trận pháp có tiếng khóc kêu cuồng cười. Đinh Hạo quay đầu lại, thấy đám đông đứng xem có người gào khóc, đập đầu xuống đất thê lương như mất phụ mẫu thê nhi. Có người ngửa đầu cuồng cười cào tóc xé áo, như gặp thứ gì đẹp nhất trên đời đứng ngây tại chỗ. Biểu tình bọn họ cực kỳ khủng hoảng nhưng không thể khống chế cảm xúc, thân thể làm ra các trạng thái vui buồn.

Chiến kỹ âm nhạc thật lợi hại.

Đinh Hạo thầm khen, định ra tay thì tiếng phạn âm tụng niệm trang nghiêm lại vang lên.

Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền hé môi son, một tay xoya ngọc phật, từng âm điệu phạn âm màu vàng như cơn suối chảy ra khỏi môi hồng, lấn át thanh âm nhị hồ của Thần Mục Yêu Vương lão nhân mù. Ánh sáng vàng rực rỡ hình sóng gợn va chạm với gợn sóng đen nhạt của Thần Mục Yêu Vương, không ngừng tiêu trừ, hóa giải. Hơi thở trang nghiêm, thần thánh tràn ngập khiến linh hồn người thăng hoa, nghiêm túc.

Đám khán giả bên ngoài bớt điên cuồng, kinh khủng tỉnh táo lại, có thể khống chế thân thể.

- Còn không lùil ịa?

Đao Khuynh Thành bỗng đứng dậy quát với đám võ giả vẫn rất tò mò đứng xem:

- Ở lại đây để chịu chết sao? Lát nữa chiến đấu thật sự bắt đầu không ai che chở được các ngươi!

Đa số người vội bỏ chạy.

Có thể thấy nhiều cường giả cao thủ chiến đấu là may mắn, nhưng nếu vì điều đó mất mạng vậy mất nhiều hơn được.

Ai cũng hiểu mới đầu hai bên chỉ công kích thăm dò đã có mấy chục người bị dư âm nghiền nát. Nếu hai bên chiến đấu thật sự, hình dạng thật của hai đại yêu vương Thần Mục Yêu Vương, Quỳ Ngưu Yêu Vương sẽ hủy hoại phạm vi mấy trăm dặm, ở lại là tìm chết. Đao Khuynh Thành mới nói xong đã có một đống người bỏ chạy.

Chỉ vài người cảm thấy thực lực mình không tệ, muốn ở lại quan sát cao thủ, cường giả chiến đấu để lấy được dẫn dắt, đột phá bình cảnh võ đạo.

Chớp mắt xung quanh tửu quán bị sập còn khoảng hai, ba mươi người, thực lực đại khái là cảnh giới Đại Võ Sư cảnh, cộng với vài đệ tử tinh anh các đại môn phái, có võ giả lưu lạc, tán tu thực lực cường đại thói quen đi trong đường sống cõi chết.

Đinh Hạo nhìn đệ tử Vấn Kiếm sơn trang đứng bên cạnh sợ đến mặt trắng bệch, ngẫm nghĩ, nói:

- Tiểu Lan, các ngươi đi đi, nếu một lát nữa hai tên yêu quái phát cuồng thì ta không thể...

Lý Lan mỉm cười nói:

- Không sao, ta có cách phòng thân. Được nhìn nhân vật phong vân thế hệ trẻ Tuyết Châu hợp sức đấu một trận ở khoảng cách gần như vậy là cơ hội hiếm có, ta muốn ở lại.

Đinh Hạo thấy Lý Lan cực kỳ tự tin thì không miễn cưỡng, chộp vai đệ tử Vấn Kiếm sơn trang, lắc người một cái, áo nghĩa tự quyết ly trong Yêu Đào Mê Ly thân pháp bùng phát. Đinh Hạo như cái bóng chợt lóe một cái đã đi ra ngoài vòng chiến, xuyên qua tường minh văn trận pháp như màn nước.

- Đa tạ sư thúc tổ.

Biểu tình đệ tử Vấn Kiếm sơn trang xấu hổ nói:

- Ta đi báo cho các vị tiền bối tông môn.

Đinh Hạo gật đầu.

Thật ra nơi này chiến đấu đến trình độ này tất nhiên các quái vật thủ lĩnh đại môn phái biết rồi, chắc chắn bọn họ quan sát chặt chẽ, không lộ mặt là muốn nhờ hai đại yêu vương Thần Mục Yêu Vương, Quỳ Ngưu Yêu Vương thử thách hậu bối tông môn của mình. Hoặc có lẽ là lực lượng nào đó kiềm chế cao thủ đẳng câp Đại Tông Sư cảnh, chỉ khi đám tiểu bối gặp nguy hiểm sinh mạng bọn họ mới ra tay.

Đinh Hạo lo lắng an toàn cho Lý Lan, vội quay về vòng chiến.

Đinh Hạo thấy cổ tay Lý Lan có vòng tay tinh xảo tỏa ánh sáng nhu hòa bảo hộ gã, ngăn cách dư âm chiến đấu của hai đại yêu vương Thần Mục Yêu Vương, Quỳ Ngưu Yêu Vương, Nhất Kiếm Minh Tâm Phong Hành Nhạc, Vẫn Tinh Thánh, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, Thiên Lôi Long Tất Hạ. Biểu tình Lý Lan bình tĩnh, rất là tự tin nghiêm túc nhìn chiến đấu siêu nhanh giữa mấy cường giả.

Đinh Hạo thở phào, ngồi xuống bàn.

Đinh Hạo không tùy tiện tham gia chiến đấu.

Trong thời gian chén trà tình hình chiến đấu đã rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc