ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

- Ô, chào các vị, buổi sáng tốt lành. Đã ăn gì chưa? Đánh nhau trong này làm gì?

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười tủm tỉm chào hỏi:

- Không sao không sao, các ngươi tiếp tục, chúng ta chỉ là đi ngang qua, hì hì, đi ngang qua.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không dừng bước mang theo đám người Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi, Mã Nhất Phi lướt qua giữa hai nhóm người, biến mất trong bóng tối mênh mông.

Hai nhóm người trố mắt líu lưỡi một lúc sau, xác định người Vấn Kiếm tông không có ý đồ cướp đoạt thần đao mới thở phào một hơi, đột nhiên hét một tiếng lao qua chém giết tiếp.

* * *

Đinh Hạo thầm buồn cười.

Thần đao quái quỷ gì đó chỉ là một thanh cổ đao sắc bén một chút, còn bị hỏng, chỉ xem như đồ cổ niên đại xa xưa, kém hơn thanh long văn huyết đao của Đinh Hạo một bậc. Một đám người vì thanh đao như vậy giành giật chảy máu đầu, thứ này dù là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông cũng không lọt vào mắt.

Do đó thấy được tài nguyên tu luyện của võ giả lưu lạc và tán tu thiếu thốn đến nhường nào.

Chỉ có đại môn phái mới là lẽ phải.

Tận cùng bậc thang xoắn ốc là các con đường cong cong quấn quấn như mê cung thông bốn phương. Mỗi lối rẽ có ba, bốn con đường đi hướng khác nhau. Càng đi sâu vào xác chết dưới đất càng nhiều, đều là võ giả lưu lạc mới chết không lâu, chắc vì tranh giành gì đó mà đánh nhau.

Không có ánh sáng bao phủ trên mặt đất và quy tắc trò chơi, trong bóng tối mọi chuyện khủng bố đều có thể xảy ra.

Nơi này mạng người rẻ như cỏ rác.

Trong không khí nồng nặc mùi máu.

Đột nhiên...

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đi đằng trước nhất hừ lạnh một tiếng, lưng gã bắn ra một luồng kiếm quang rực rỡ nhanh như chớp vòng quanh Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

Trong không trung vang lên một chuỗi tiếng kim loại va nhau khe khẽ.

Đinh Hạo dựng đứng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm chưa từng có tràn ngập toàn thân. Tay phải Đinh Hạo hư không siết lại, thanh kiếm rỉ sét nằm trong tay. Một tia khí lạnh màu bạc ngưng kết ra bông tuyết lượn lờ quanh thân Đinh Hạo.

Lý Lan ở bên cạnh cũng hành động.

Một tầng sáng bạc nhạt như ẩn như hiện từ bao tay cổ kính màu bạc bao phủ Lý Lan vào trong, tràn ngập hơi thở tinh thuần thánh khiết.

Trong ba đệ tử ký danh chỉ có Lư Bằng Phi là đứng ngây như phỗng, không biết chuyện gì xảy ra.

Đinh Hạo, Lý Lan thấy rõ ràng trong khoảnh khắc vừa rồi có vô số ngân châm như lông trâu từ bóng tối xung quanh bắn vù vù tới, âm thầm bao phủ năm người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

Nếu không nhờ Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sớm phát hiện lấy kiếm quang thất luyện quét ngân châm thì lúc này mọi người đã bị nguy hiểm.

- Bà nội nó, tạp chủng Tinh Vẫn tông, dám đánh lén lão tử!

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong như con gấu bị chọc giận nhảy cẫng lên chửi mắng, tay nắm trường kiếm, kiếm quang đầy trời như cá voi hút nước hút vào trường kiếm. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chém ra tựa một vệt ánh sao bay vào hắc ám.

Cùng lúc đó, Mã Nhất Phi cao thủ đệ tử tam đại khác lắc người như u linh biến mất tại chỗ, nhập vào bóng tối.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Kiếm quang của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong xuyên qua vách đá bên cạnh, không gian vang tiếng nham thạch rớt xuống như sấm rền.

Trong tiếng nổ, Đinh Hạo, Lý Lan nhạy bén nghe được một tiếng khẽ kêu, hiển nhiên kẻ địch giấu trong bóng đêm đã bị thương.

Không đợi Đinh Hạo, Lý Lan có phản ứng gì đã thấy hoa mắt, Mã Nhất Phi xách một người áo đen mặc y phục võ sĩ dán sát thân trở về chỗ cũ.

Mã Nhất Phi ném người áo đen xuống đất:

- Chạy ba tên, bắt được một.

Mã Nhất Phi không uổng là đệ tử tam đại của Vấn Kiếm tông, phối hợp với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chặt chẽ. Thân pháp chợt lóe đó cực kỳ kinh diễm.

Lần phối hợp này thể hiện hiệu quả Vấn Kiếm tông tầng tầng thử thách đệ tử, khi gặp tập kích Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi không hề hoảng loạn thậm chí không giao lưu, chớp mắt đã phân công xong, phản kích như đã diễn luyện vô số lần.

Tù binh là một thanh niên mặt trắng bệch, xấu xí, bộ dáng đanh đá.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười nhe răng có vẻ ngu đầu, huơ nắm tay:

- Bà mợ nó, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn khai ra, đừng để lão cho ngươi muốn sống không được.

- Hì hì, các ngươi chết chắc rồi...

Mắt người áo đen lóe tia độc ác, cúi đầu cười hì hì mấy tiếng. Hơi thở kỳ dị dâng lên từ người gã, bỗng nhiên thân thể gã trướng to như khí cầu thổi phồng.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến sắc mặt nói:

- Bà nội nó, cẩn thận!

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phóng ra ánh sáng bảo vệ Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai.

Thanh niên áo đen nổ tung, máu thịt và xương trắng như ngạnh nổ bắn bốn phương tám hướng. Xương vụn màu trắng nhanh như tia chớp đâm vào ánh sáng vàng rồi bật ra ngoài, xuyên thủng vách đá bên cạnh để lại những cái lỗ sâu.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lắc đầu, nói:

- Con chó này cũng độc ác thật.

Người áo đen chết, tất cả manh mối đều đứt đoạn.

Nhìn từ mặt ngoài dường như có kẻ âm thầm lên kế hoạch đối phó đoàn người Vấn Kiếm tông, nhưng nơi này long xà hỗn tạp, chín đại môn phái tranh đấu gay gắt. Mới rồi ngân châm bạc bắn ra là thủ đoạn của Tinh Vẫn tông nổi tiếng về ám khí, nhưng không thể bài trừ khả năng có người giá họa.

Tuy nhiên Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi không vì chuyện này mà bối rối.

Thời gian trước kia không biết Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi đã bao nhiêu lần gặp chuyện tương tự, không để uy hiếp của người áo đen vào lòng. Đám người nghỉ ngơi một lúc sau mang ba lính mới đệ tử ký danh tiếp tục đi tới.

Mã Nhất Phi hưng phấn hỏi:

- Mười năm, rốt cuộc có thể cùng Vương sư huynh kề vai chiến đấu một lần nữa.

Đó là một thanh niên hai mươi lăm, sáu tuổi, hơi ngại ngùng, có vẻ Mã Nhất Phi rất tôn kính Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không nói chuyện.

Mã Nhất Phi tiếp tục bảo:

- Thật nhớ mười năm trước, nếu Đường sư huynh còn ở...

Bỗng nhiên Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nổi giận, cực kỳ thô bạo đánh gãy lời của Mã Nhất Phi:

- Câm miệng!

Trong khoảnh khắc này Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong luôn cười giỡn bỗng nhiên phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, lạnh băng, như con yêu thú phát cuồng. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thay đổi thành người khác, lạnh lùng mà âm trầm.

Đinh Hạo cảm giác như có một ngọn núi cổ đè lên trái tim.

Lý Lan cúi đầu, khẽ thở dài.

Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân ngây ra, chẳng những không giận mà còn cúi đầu rụt rè nói:

- Xin lỗi, Vương sư huynh, ta không nên...

Bình luận

Truyện đang đọc