ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ bình tĩnh tinh thần, rống to:

- Cha nó, không tin một con súc sinh có thể chặn lại tất cả chúng ta!

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ tài gao gan lớn, toàn thân chớp lóe huyền khí như ánh lửa rực cháy. Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ thúc giục tất cả lực lượng, thân hình như điện hóa thành ánh sáng không ngừng đổi vị trí thật nhanh, để lại ảnh trong không trung thật giả khó phân biệt. Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ định né tránh bong bóng quái dị tới gần băng phong tàn sát đệ tử Vấn Kiếm tông.

Nhưng chính lúc này...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng ngân dài vang lên, một thân hình như tiên chặn đường Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ.

Bàn tay trắng mềm như ngọc nhẹ phất tay đã hất Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ ra xa mấy chục thước.

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ thấy người trước mắt thì gầm lên:

- Là ngươi? Ngươi dám cản ta?

- Ta cũng là đệ tử Vấn Kiếm tông.

Tạ Giải Ngữ đứng trong không trung, bình tĩnh nói:

- Phùng Siêu, nếu bây giờ ngươi cút đi thì cho ngươi sống thêm mấy ngày, sớm muộn gì Hạo ca ca sẽ tìm ngươi tính sổ. Nếu không, ta không ngại bây giờ dạy dỗ ngươi thay Hạo ca ca!

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ tức giận quát:

- Càn rỡ!

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ tiến không được mà lùi cũng khó.

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong người nữ chiến thần Tạ Giải Ngữ, gã không thể đối địch nổi. Cộng với sau lưng Tạ Giải Ngữ có hai cường giả gần với yêu hoàng là Thần Mục Yêu Vương và Quỳ Ngưu Yêu Vương đứng trợ thế, nếu đánh nhau thật thì có lẽ yêu tộc sẽ không để ý Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ có phải là Huyền Sương Thần Vệ gì không.

Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ tức giận ngứa răng:

- Tổ cha nó, tại sao có nhiều người giúp đỡ tên Đinh Hạo chết tiệt kia?

Bên kia.

Lý Lan đứng trên băng phong thấy hình ảnh này chợt nhớ đến điều gì.

Lý Lan chậm rãi bay lên giữa hư không.

Áo phất phơ, tóc đen bay, Lý Lan như tiên nữ giáng trần.

- Hôm nay tất cả nên kết thúc. Phương Têu An, ngươi và phụ thân của ta tranh giành cả đời, lúc trước xem như một đại tông sư Tuyết Châu, nhưng bây giờ...

Mái tóc đen mượt như suối bay trong gió, Lý Lan bước ra khỏi vòng bong bóng bảo vệ. Trong bao cặp mắt kinh ngạc, Lý Lan chủ động bước tới trước.

Lý Lan bình tĩnh nói:

- Nếu phụ thân biết khuôn mặt đáng thương hiện giờ của ngươi, tin tưởng phụ thân sẽ thấy bị nhục vì tên tuổi ngang nhau với ngươi.

- Phụ thân của ngươi...

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện ngẩn người, nhìn khuôn mặt Lý Lan một lúc sau nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là... Nữ nhi của Lý Kiếm Ý?

Lý Lan không đáp, chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra chỉ thẳng vào Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.

Lý Lan nghiêm túc nói:

- Đến đây, thù cha nữ báo, thiên kinh địa nghĩa. Nghĩ tình ngươi từng là một đại tông sư Tuyết Châu, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng. Chết trong quyết đấu là cái chết vẻ vang với ngươi.

Con ngươi Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện co rút nhìn thiếu nữ mặt mày yếu mềm.

Thoạt trông thực lực của Lý Lan chỉ cỡ trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh, chênh lệch rất lớn với Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.

Nhưng lạ lùng là thiếu nữ bình tĩnh như khối băng này lấy đâu ra tự tin dám đến khiêu chiến Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện?

Không lẽ là phô trương thanh thế?

Chỉ vì kéo dài thời gian?

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện không dám lơ là.

Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm để lại bóng ma tâm lý trong Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.

Hai hậu bối thoạt trông tu vi huyền khí không bằng mình lại thoải mái đánh bại mình, không biết từ khi nào nhóm đệ tử trẻ Vấn Kiếm tông rất lạ, không thể dùng lẽ thường đo lường. Lỡ như thiếu nữ tự xưng là nữ nhi của Lý Kiếm Ý giống Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm có thủ đoạn vũ khí bí mật nào thì sao?

Mắt thấy chiến thắng gần ngay trước mắt, tuyệt đối không thể lật thuyền trong mương.

Nghĩ đến đây, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện cười tàn nhẫn nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Thật không ngờ, tên Lý Kiếm Ý đã chết còn có một nữ nhi, thật là nghiệt chủng. Tiểu nha đầu, Lý Kiếm Ý còn bị ta thiết kế giết chết, ngươi miệng còn hôi sữa dựa vào cái gì khiêu chiến ta?

- Như thế nào? Ngươi không dám?

Lý Lan không bị Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện chọc giận, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh lộ ra khinh thường, coi rẻ không thèm che giấu.

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện rất giận nhưng cố nén, lạnh lùng cười:

- Không dám? Ha ha ha ha ha ha! Bản viện có cái gì không dám? Nhưng ngươi chỉ là một hậu bối, có tư cách gì đấu với ta? Huống chi con quái vật bong bóng đó không thể ngăn cản tất cả mọi người.

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện chỉ vào cá heo nhỏ Manh Manh, cười mỉa mai.

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện mới rồi cáo già quan sát nhận ra cá heo nhỏ cá heo nhỏ Manh Manh một phân phun tối đa mười bong bóng, hơn con số mười là bong bóng thứ nhất bay ra sẽ biến mất. Tức là cá heo nhỏ Manh Manh tối đa ngăn mười người cùng lúc.

- Hôm nay Vấn Kiếm tông đã định lên dưới đều chết hết, dù Thanh Bình học viện ta có chết thêm hai, ba mươi người cũng quyết xóa sạch đám hậu bối không biết sống chết các ngươi, để Đinh Hạo chính mắt thấy bằng hữu chết trước mặt mình.

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện nói đến đây liếc cường giả đi theo sau lưng mình, kiên quyết ra lệnh bọn họ cùng xông lên.

Hiện giờ đại cục đã định.

Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện sẽ không mạo hiểm liều mạng với tiểu nha đầu không rõ thực lực.

- Giết!

Nổi lên tiếng hét ngoài mạnh trong yếu, ánh sáng chớp lóe. Phương Tiêu An uy hiếp, các cao thủ Thanh Bình học viện, môn phái khác không thể không cắn răng xông lên.

Mắt thấy cuộc chém giết máu me sắp phát triển.

Lý Lan lắc đầu, nói:

- Thật đáng tiếc, nếu ngươi chọn đê tiện vậy thì hãy chết trong đê tiện đi.

Chớp mắt Lý Lan ngâm xướng câu gì đó.

Một đoàn sáng màu vàng nhạt bay ra từ vòng tay trữ vật phỉ thúy xanh biếc trên tay Lý Lan.

Trong không trung xuất hiện bóng đen to lớn.

Đó là một người khổng lồ bằng đá cao vài trăm thương, toàn thân chớp lóe ánh sáng hoa văn kỳ dị, ngoại hình giống như nhân loại, có hai tay hai chân nhưng giống như khoác áo giáp nham thạch gai xương, toát ra hơi thở hung tợn đáng sợ tựa cự thú chiến tranh.

Cái đầu người đá khổng lồ màu vàng không có mặt mũi, chỉ có một con mắt to vô cùng, như ao lửa tràn ánh đỏ ra ngoài.

Người đá khổng lồ màu vàng vừa xuất hiện đã khiến tim mọi người rung động khó thể ức chế.

Cùng lúc đó, lưng quái vật đá khổng lồ màu vàng phát ra một đoàn sáng màu bạc trắng, chớp lóe nhiều lần phủ lên Lý Lan. Ánh sáng chớp một cái đã kéo Lý Lan vào trong thân hình bằng đá khổng lồ màu vàng của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc