Rất nhiều người có mặt đặt tay lên ngực tự hỏi nếu đổi lại là bọn họ thì có dám giống như Đinh Hạo, làm việc tuyệt tình đến như vậy không? Không có đường quay đầu.
Đáp án chỉ có hai chữ.
Không dám.
Nhiều người đăm chiêu. Mới rồi Đinh Hạo lấy Thanh Ngọc Thạch Bàn ra là cái gì mà bùng nổ lực lượng đáng sợ đến thế?
Tiếp theo cơn bão này sẽ phát triển như thế nào?
Mọi người cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, bọn họ không thể tưởng tượng ra chuyện kế tiếp sẽ như thế nào.
Đinh Hạo dùng hành động thực tế cho ra đáp án.
Đinh Hạo đi tới trước mặt Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi trước đó còn cao cao tại thượng, nắm giữ quyền lực Thanh Sam Đông Viện, đứng đầu năm viện bắc, nam, đông, tây, trung giờ không còn vẻ kiêu căng, không có can đảm kiêu ngạo nữa.
Khi hai chân Đinh Hạo xuất hiện trong tầm mắt Lư Bằng Phi đang quỳ, gã tan vỡ.
Lư Bằng Phi thông minh biết rằng gã đã mất đại thế.
Sự sợ hãi quen thuộc nhấn chìm Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi run lẩy bẩy cầu xin:
- Ta sai rồi, Đinh sư huynh, ta sai rồi, xin ngươi tha cho ta. Ngươi hãy xem ta như rác rưởi, hãy tha cho ta.
Lư Bằng Phi chảy nước mắt nước mũi dập đầu xuống đất, máu loang lổ.
Lư Bằng Phi van xin:
- Ta nguyện trả giá tất cả, ta nhường lại vị trí viện thủ cho ngươi, ta truyền dạy cho ngươi kiếm pháp địa giai trung phẩm! Từ nay ta là con chó ngươi nuôi, con chó nghe lời nhất!
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì làm vậy?
- Đúng đúng đúng, toàn là lỗi của ta, ta là tên súc sinh, ta không biết tốt xấu. Ta không dám nữa. Đinh sư huynh, cầu xin sư huynh, ta cầu sư huynh hãy cho ta một cơ hội, cơ hội cuối cùng...
Trái tim Lư Bằng Phi tràn ngập nỗi sợ.
Bị cái chết uy hiếp, Lư Bằng Phi hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm.
Lần này Lư Bằng Phi thất bại thê thảm.
Lư Bằng Phi cực khổ chuẩn bị thời gian dài, vắt hết óc nghĩ cách, thiết kế cái bẫy khó giải nhất, thậm chí lôi ra cao thủ Tiên Thiên Võ Tông cảnh như Lỗ Kỳ. Tiếc rằng Đinh Hạo là khắc tinh định mệnh của Lư Bằng Phi, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng cướp đi mọi thứ gã có.
Từ ban đầu Lư Bằng Phi tràn đầy tự tin đến bây giờ quỳ cầu xin tha, gã nhấm nháp nỗi tuyệt vọng đường cùng chưa từng có.
Khi Lỗ Kỳ bị đánh bay đi thì trái tim Lư Bằng Phi đã rớt xuống vực sâu vạn trượng. Quay đầu nhìn lại nửa năm qua như giấc mơ, Lư Bằng Phi vô cùng hối hận. Tại sao lúc trước gã muốn tranh giành với Đinh Hạo? Tại sao cứ muốn đối đầu với hắn?
Nếu mọi chuyện không xảy ra thì bây giờ Lư Bằng Phi là một đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện vô âu lo, thi cuối năm không thành vấn đề với gã. Tương lai Lư Bằng Phi hàng đệ tử chân truyền hạch tâm Vấn Kiếm tông chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn.
Hối hận như bệnh độc không thuốc giải cắn nuốt Lư Bằng Phi.
Nếu lại có một cơ hội.
- Cơ hội?
Mắt Đinh Hạo không thay đổi, hắn lắc đầu, nói:
- Ta cho ngươi bao nhiêu cơ hội rồi? Nếu không nghĩ tình đệ tử Thanh Sam Đông Viện thì nửa năm trước ngươi đã là cái xác. Hiện tại không có cơ hội, ta chỉ hối hận lúc trước trong di tích thượng cổ tông môn Tây Nham sơn mạch sao ta không một kiếm đâm chết ngươi cho rồi.
Có vài thứ một khi bỏ qua thì mãi mãi không quay trở về.
Ví dụ như thiếu niên thợ săn Trương Phàm rời đi.
Đó là tình cảm đã trôi qua.
Lúc trước Đinh Hạo luôn tin rằng hắn và thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực, các bằng hữu sẽ vui vẻ không sầu lo tu luyện trong Vấn Kiếm tông, trưởng thành võ giả quang vinh che chở tộc nhân.
Cho dù sau này có đối thủ khủng bố như Mục Thiên Dưỡng ước chiến thì Đinh Hạo vẫn tràn ngập khao khát, mơ mộng về tương lai.
Kêu gọi bằng hữu, cùng nhau uống mỹ tửu giải ưu sầu, trượng kiếm thiên nhai, hỏi chuyện bất bình kjhắp nhân gian.
Nhưng giờ thì mọi chuyện không thể nào.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã rời đi.
Thanh Sam Đông Viện vì dã tâm độc ác của tiểu nhân Lư Bằng Phi mà hoàn toàn tách rời.
Muốn trở về ngày xưa là chuyện không thể.
Đinh Hạo nhìn phía xa các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, hắn thấy thật xa lạ.
Người bỏ ta mà đi, trái tim ngày hôm qua không thể giữ lại. Người rối loạn lòng ta, ngày sau bao nhiêu ưu phiền. Đinh Hạo công nhận, thấy kiêu ngạo TSm màu xanh mặc trên người vào lúc hắn quyết định giết kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, đệ tử ký danh cùng viện thì đã biến mất hết.
Không hiểu sao trong chớp mắt này một cái tên không quá quen thuộc bỗng nhảy vào đầu Đinh Hạo.
Khí Thanh Sam!
Nhân vật tiền bối bí ẩn nhất Vấn Kiếm tông, sự tồn tại cấm kỵ trong tông môn, cuộc sống như câu đố, các chuyện kể truyền thuyết mơ hồ xa xôi. Không ai biết cụ thể câu chuyện, chỉ có ba chữ kia là rõ ràng trong đầu Đinh Hạo.
Đinh Hạo lắc đầu xua tan những cảm xúc không tốt đẹp.
Đinh Hạo vươn tay ấn hướng Lư Bằng Phi.
Tinh linh trắng sáu góc xinh đẹp mà trí mạng bướng bỉnh bay khỏi tay Đinh Hạo, một tầng sương bạc bao phủ bàn tay hắn, khí lạnh ngưng tụ, quyết tuyệt không lùi.
- Không...
Lư Bằng Phi cảm giác sát ý sắt thép của Đinh Hạo, gã tuyệt vọng hét lên:
- Không, van cầu ngươi, ngươi không thể giết ta! Đinh sư huynh, ta biết cho đến giờ ngươi trân trọng tình đồng môn nhất, ngươi giết ta là tự tay đánh nát tín niệm của mình!
- Ngươi và ta sớm không phải đồng môn.
Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
- Hơn nữa ta phải cảm ơn ngươi, ngươi cho ta thấy rõ nên giữ tín niệm nào suốt đời, loại nhân từ nào tuyệt đối không thể giữ.
Bàn tay phủ sương lạnh của Đinh Hạo giống thủy tình sắp đến gần trán Lư Bằng Phi.
Sát ý, cái bóng chết chóc tới gần từng tấc khiến Lư Bằng Phi hoàn toàn tan vỡ.
- Không, ta biết một bí mật! Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đó...
Lư Bằng Phi không từ bỏ giãy dụa cuối cùng:
- Ta biết hắn là ai, hắn là uy hiếp rất lớn, uy hiếp ngươi không bao giờ tưởng tượng ra được, ẩn núp bên cạnh ngươi từng giây từng phút. Nếu ngươi không giết ta thì ta sẽ cho ngươi biết hắn là ai.
Bàn tay Đinh Hạo ngừng lại.
Lư Bằng Phi mừng rỡ, thở phào một hơi, vội vàng nói:
- Đinh sư huynh, chỉ cần ngươi thề sau này không giết ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết hắn là ai.