ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Doãn Tuý Mặc, ta khuyên ngươi nên thức thời. Hiện tại Vấn Kiếm Tông đã bị diệt. Tuyết Châu chính là thiên hạ của học viện Thanh Bình ta. Ngoan ngoãn giao ra đám dư nghiệt Vấn Kiếm Tông kia, nghe theo hiệu lệnh của ta, ta sẽ để Thiên Âm Cốc ngươi kéo dài hơi tàn. Bằng không, sau một trận đánh hôm nay, Tuyết Châu không còn Thiên Âm Cốc nữa. Những đệ tử như hoa như ngọc, thủ hạ của ngươi dù tự vẫn cũng sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm!

Phương Tiêu An đã hóa thân thành ác ma.

Doãn Tuý Mặc biến sắc, phẫn nộ quát:

- Phương Tiêu An, dù gì ngươi cũng là một đại tông sư Nhân tộc, những lời đê tiện như vậy, ngươi cũng nói ra miệng được sao

- Ha ha, Vấn Kiếm Tông còn bị ta tấn công tiêu diệt, Tuyết Châu to lớn, ai có thể ngăn được ta? Người thành chuyện lớn, không cần để ý tới tiểu tiết. Còn có chuyện gì, bản tọa không thể làm?

Toàn thân Phương Tiêu An xảy ra biến hóa cực lớn, nói như chuyện đương nhiên.

Đúng lúc này, một dị biến đột ngột phát sinh…

Trong bầu trời, một khe nứt đột nhiên xuất hiện. Vài bóng người, từ trong khe nứt đi ra.

Một người trong đó sau khi hạ xuống chưa đầy trăm mét, đã vững vàng dừng ở trong hư không. Trong lòng nàng vẫn ôm một người.

Một thân hình khác khôi ngô, lại trực tiếp từ trong bầu trời hoàn toàn không giảm tốc độ, rơi xuống nặng nề ngã ở trên mặt đất...

Ầm!

Thân ảnh khôi ngô này có chút cứng rắn không bình thường, trực tiếp đập thành một hố sâu không đấy trên mặt đất. Bụi bay lên mù mịt. Xung quanh hố sâu xuất hiện từng vết nứt giống như mạng nhện. Cục diện này quả thực giống như sao băng từ trên cửu thiên rơi xuống mặt đất!

Ngã như vậy, cho dù là cường giả cấp Vũ Vương cũng sẽ bị rơi chết.

Không biết quỷ xui xẻo này là ai? Vì sao lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Khi mọi người đưa mắt nhìn thân ảnh đang đứng lơ lửng trong bầu trời, một âm thanh đột nhiên từ trên mặt đất vang lên một tiếng quát giống như tiếng sấm, hỏi:

- Vấn Kiếm Tông bị diệt? Là ai nói?

Chỉ thấy một thân hình khôi ngô, từ trong động sâu không đáy trên mặt đất bò ra. Hắn phủi đá vụn và bụi bặm trên người. Chỉ có điều y phục của hắn bị rách một chút, nhưng cả người lại hoàn toàn không có chút vết thương nào. Trên vai hắn vác một thanh chiến đao cực lớn màu đen, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Tiêu An.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Người này... đúng là một quái vật. Bị ngã mạnh như vậy, cho dù là người sắt cũng bị ngã bẹp. Nhưng hắn lại có thể không chết sao?

- Đúng không vậy? Ngươi là... Người của học viện Thanh Bình sao?

Thân ảnh khôi ngô kia nhìn về phía Phương Tiêu An, thấy được trên trang phục hắn mặc trên người có dấu hiệu rõ ràng của học viện Thanh Bình, hình như nhận ra được điều gì. Hắn cúi đầu lầm bầm một câu gì đó, sau đó đột ngột ngẩng đầu hét lớn:

- Y Nhược sư muội, muội đứng tránh sang một bên. Ta đánh một trận rồi nói sau. Người của học viện Thanh Bình không có một kẻ nào là người tốt. Nhìn lão tiểu tử này ăn mặc loè loẹt như vậy, chắc hẳn không phải thứ gì tốt!

Lời còn chưa dứt, hai chân hắn phát lực.

Ầm.

Một tiếng đồng vang lên. Lực lượng vô hình đáng sợ bắn ra. Mặt đất dưới chân hắn lại rạn nứt.

Hắn đón nhận lực phản chấn, giống như đạn pháo bay lên trời, trong nháy mắt tới gần Phương Tiêu An. Thanh chiến đao màu đen trên vai hắn chợt lóe ra quang hoa, hóa thành lau một ô quang, lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi, chém ra với tốc độ ánh sáng!

- Chỉ là con kiến hôi với cảnh giới Vũ Sư, lại dám ra tay với ta sao?

Phương Tiêu An sửng sốt, trong lòng chợt tức giận. Nghe lời người khôi ngô nói, chỉ sợ là địch không phải là bạn. Hắn lập tức đẩy nhẹ bàn tay, nhìn như không để ý, trên thực tế đã phát ra sát chiêu. Huyền khí cảnh giới Vũ Vương, giống như mạch nước ngầm, điên cuồng tuôn ra. Hắn muốn một chưởng này trực tiếp giết chết thân ảnh khôi ngô kia.

- Cẩn thận...

Phía xa, Doãn Tuý Mặc vội vàng nhắc nhở.

Nàng cũng nhìn ra trên thực tế tu vi huyền khí thân ảnh khôi ngô này rất thấp, chỉ có điều lực lượng cơ thể cường đại hơn một chút, nhưng còn lâu mới là đối thủ của Phương Tiêu An. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, nàng muốn ra tay cứu viện đã không kịp.

Trong nháy mắt tiếp theo…

Ầm!

Ô quang của thanh chiến đao dừng lại trên mạch huyền khí. Trong bầu trời giống như có tiếng sấm vang rền. Ngay sau đó tia lửa bắn ra khắp nơi. Chỉ thấy thân ảnh khôi ngô kia không những không bị đánh bay, trái lại xuất hiện một cảnh tượng trước nay chưa từng thấy. Hắn một đao chém nát huyền khí hộ thân của Phương Tiêu An!

- Cái gì?

Con ngươi Phương Tiêu An co lại.

Trong nguy hiểm, hắn muốn tránh né nhưng không có khả năng. Hắn vươn hai tay ra, phía ngoài mặt bàn tay có huyền khí sắc bén chói mắt bao phủ. Trong tình trạng chỉ mành treo chuông, hắn đặt tay lên trên sống chiến đao màu đen, muốn lấy kình xảo hóa giải này một đao từ lúc khai thiên lập địa này.

Ầm!

Bàn tay tê rần, Phương Tiêu An không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, giống như bị bẻ gẫy.

Trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân hắn đã hoàn toàn bị đánh bay.

Trong thiên địa nhất thời trở nên. Mọi người nhìn trân trối. Trên mặt đất trong Thiên Âm Cốc chỉ có lửa lớn trùng thiên vẫn không ngừng cháy, lại giống như từng tiếng sấm sét, nổ vang ở trong tim của mỗi người.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, lại có thể là một kết quả như thế.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Phương Tiêu An đường đường người nắm giữ học viện Thanh Bình trong tay, tông sư võ đạo Tuyết Châu, cường giả cấp bá chủ Tuyết Châu, lại có thể trong lúc đối mặt với thân ảnh khôi ngô vừa bị khe nứt thời không điều ra, chỉ một đao chém bay.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người gần như đều tập trung vào thân ảnh khôi ngô này.

Đây là một hắn tử da ngăm đen giống như bằng gang, cơ bắp nhô cao, giống như dùng đao gọt búa chém, lại giống như nước thép đổ vào, ở dưới ánh sáng mặt trời và ánh lửa chiếu xuống, phản xạ ra ánh kim loại khiến tim người ta lạnh giá. Khuôn mặt của hắn lại rất trẻ tuổi. Đôi mắt to, lông mày rậm, còn mang theo sự ngây thơ khó có thể che giấu. Nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.

Chính là một người còn trẻ như vậy, lại có thể một đao chém bay Phương Tiêu An?

Tất cả mọi thứ trước mắt gần như không chân thật.

- Ai? Oa oa oa, lại muốn ngã xuống...

Thiếu niên khôi ngô vừa chém ra một đao kinh người, đột nhiên kêu lên một cách kỳ quái. Hắn từ trong bầu trời hạ xuống. Hắn chỉ có tu vi Vũ Sư, hiển nhiên không cách nào dừng lại trong không trung thời gian dài. Sau khi nhảy lên đánh, lực suy sức kiệt, hắn lại một lần nữa giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất.

Ầm!

Nham thạch dưới mặt đất lại bị đập thành một hố lớn sâu không thấy đáy.

Rất nhiều người ở đây đều nhìn ra được,tu vi huyền khí của thiếu niên khôi ngô này cũng không phải là do ra sức áp chế, mà là thật sự rất thấp. Nhưng lực thân thể của hắn lại cường hãn tới cực điểm, đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ dựa vào lực do hai chân bạo phát, có thể nhảy lên một độ cao mấy ngàn thước.

Bình luận

Truyện đang đọc