Lòng Đinh Hạo rung động.
Thật ra khi Lý Y Nhược lọt vào tốp hai mươi trong thi cuối năm thì Đinh Hạo rất kinh ngạc, giờ nghe Thanh Đàn kể ra, mọi chuyện đã rõ ràng. Thiên phú của Lý Y Nhược là siêu đẳng giáp, nếu nàng tu luyện vất vả như vậy đương nhiên lấy được thành tựu như thế.
Lâu này Đinh Hạo hiểu biết quá ít về Lý Y Nhược.
Lý Y Nhược phất tay đánh gãy lời Thanh Đàn và Thiên Âm, giải vây cho Đinh Hạo:
- Thanh Đàn và Thiên Âm, các ngươi nói nhiều quá, Hạo ca ca biết hết mấy chuyện này!
- Không, Y Nhược, bọn họ nói đúng. Đa tạ các người nói cho ta biết nhiều như vậy, lúc trước đúng là ta làm không tốt.
Biểu tình Đinh Hạo xin lỗi nhìn hai thiếu nữ Thanh Đàn và Thiên Âm, nói:
- Ta xin lỗi các người, ta nên đến đây sớm hơn gặp bằng hữu tốt nhất của Y Nhược. Thành thật xin lỗi, lần đầu gặp mặt, mấy thứ này xem như quà ra mắt.
Đinh Hạo nói rồi lấy hai hộp ngọc xanh nhạt ra khỏi trữ vật giới chỉ.
- Hi hi, đây chính là Đinh sư huynh tự tay tặng quà, không lấy thì uổng.
- Cũng nhờ phước của Y Nhược, chúng ta là bạn cùng phòng, khuê mật tốt nhất của nàng nên không khách sáo!
Hai thiếu nữ Thanh Đàn và Thiên Âm hoạt bát, sáng sủa làm mặt quỷ, không khách sáo đùn đẩy. Thanh Đàn và Thiên Âm nhận lấy hộp ngọc xanh nhạt từ tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo nghiêm túc nói:
- Các người là bằng hữu của Y Nhược, cũng là bằng hữu của Đinh Hạo. Sau này nếu có gì cần giúp đỡ xin cứ nói, tuyệt đối đừng khách sáo.
Thanh Đàn và Thiên Âm nói lời thật lòng, có thể thấy hai thiếu nữ rất quan tâm Lý Y Nhược, khiến Đinh Hạo cảm động.
- Thật không? Vậy xin đa tạ Đinh sư huynh.
- A a, tốt quá, sau này chúng ta bị người ăn hiếp có thể báo tên của Đinh sư huynh không?
Thanh Đàn và Thiên Âm hưng phấn nhảy cẫng lên, ra vẻ khoa trương hỏi han. Thanh Đàn và Thiên Âm biết rõ được thiên tài như Đinh Hạo nói một câu là chuyện đáng chúc mừng. Sau này trong toàn đệ tử nội môn bình thường Thanh Đàn và Thiên Âm có thể đi ngang đi dọc, không ai dám chọc.
- A! Đừng làm bậy thì tốt rồi.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh, hai bạn cùng phòng của Lý Y Nhược thật thú vị.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lý Y Nhược nở nụ cười thỏa mãn.
Mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược nhìn đoạn đối thoại, bỗng thấy mắt cay cay. Thái độ của Đinh Hạo đối với Thanh Đàn và Thiên Âm bằng hữu của nàng khiến lòng Lý Y Nhược ngọt như mật. Lâu dài như vậy Lý Y Nhược yên lặng trả giá rốt cuộc nhận được hồi báo rồi sao?
Trái tim kiên cường cứng rắn từ từ bị nàng hòa tan rồi?
- A? Đây là... Đan dược? Linh tính thật cường đại, chắc cũng cỡ tứ phẩm trở lên...
Thiên Âm cười tùy ý mở hộp ngọc thấy bên trong có một viên nguyên đan màu xanh biếc to cỡ long nhãn tỏa ánh sáng như thủy triều, linh khí đậm đặc tỏa ra từ đan dược bao phủ Thiên Âm.
Thiên Âm ngơ ngác, giọng run run.
Thanh Đan cũng ngây người:
- Ta cũng vậy... Đan dược này... Quá... Quá quý giá... Đinh sư huynh, chúng ta không thể nhận lễ vật quý như vậy.
Thanh Đan rung động xong biểu tình dứt khoát, cùng Thiên Âm trả lại hộp ngọc.
Hành động này làm Đinh Hạo xem trọng hai thiếu nữ Thanh Đàn và Thiên Âm hơn.
Đinh Hạo mỉm cười đẩy hộp ngọc đi:
- Nếu các người là bằng hữu tốt nhất của Y Nhược thì đừng khách sáo nữa. Ta tự luyện chế hai đan dược đó, sau khi dùng có thể tăng tu vi tu luyện huyền khí một năm, không có tác dụng phụ gì, hai sư đệ cứ yên tâm dùng.
- Cái này...
Thanh Đàn và Thiên Âm ngần ngừ.
Nghe Đinh Hạo nói, Thanh Đàn và Thiên Âm rất rung động. Có thể tăng tu vi tu luyện huyền khí một năm, không có tác dụng phụ gì, hiệu quả quá kinh người. Nếu không biết thân phận, địa vị của Đinh Hạo, đổi lại người khác nói câu đó sẽ bị xem là bệnh điên.
Lý Y Nhược mỉm cười nói:
- Trước giờ Hạo ca ca tặng quà không lấy lại, Thanh Đàn và Thiên Âm hãy nhận đi, đừng khách sáo.
Thanh Đàn và Thiên Âm choáng váng nhận lễ lớn.
Thanh Đàn và Thiên Âm càng rung động thực lực của Đinh Hạo.
Thì ra Đinh Hạo thể hiện sức chiến đấu trên lôi đài mới chỉ là một phần thực lực của hắn. Đinh Hạo còn tinh thông thuật đan dược, luyện ra đan dược thần kỳ như vậy thấp nhất cũng là tam giai đan dược sư đi?
Còn thứ gì mà Đinh Hạo sư huynh không biết sao?
Hèn chi tiên nữ Lý Y Nhược kiêu ngạo như vậy trong gần một năm không oán không hối hận trả giá, Đinh Hạo đúng là kỳ nam nhân có sức hấp dẫn.
Từ biệt xong đám người Thanh Đàn và Thiên Âm, Phương Thiên Dực mang theo hành lý đi sâu vào sơn môn mây mù lượn lờ, chớp mắt biến mất trên đường núi gập ghềnh uốn lượn.
Trở thành đệ tử nội môn có ích lợi lớn nhất là được cư ngụ trong khu bậc thang có linh khí sung túc hơn, có lợi cho tiến độ tu luyện.
Sân số tám Hồng Sam Tây Viện chỉ còn lại mình Lý Y Nhược.
- Nàng đã mệt một đêm, mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
Đinh Hạo đưa Lý Y Nhược tới cửa, mỉm cười vén tóc dài của nàng ra sau tai, nhẹ nhàng khuyên.
Khuôn mặt tuyệt đẹp lưu luyến không nỡ, Lý Y Nhược nói:
- Hạo ca ca cùng ta ngồi trong sân một lúc đi, ngày mai ta phải đi Thủy Kiếm phong.
Đinh Hạo dịu dàng nói:
- Nha đầu ngốc, nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở trong sân chờ. Những chuyện khác chờ nàng tỉnh ngủ rồi tính.
Lý Y Nhược ngẩn ngơ tưởng mình nghe lầm, bản năng nói:
- Vậy sao được? Thời gian của Hạo ca ca thiếu thốn, còn cần tu luyện...
Đinh Hạo thân thiết gãi mũi Lý Y Nhược, nói:
- Ngoan, hôm nay nàng lớn nhất, mau đi nghỉ.
Mặt Lý Y Nhược hây hồng, không nói thêm. Lý Y Nhược gật đầu, xoay người vào phòng.
Đinh Hạo đi tới bên ghế đá trong sân, suy nghĩ rối loạn. Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn từng mảnh lá cây nhanh chóng mọc ra, cổ thụ phát ra sức sống dào dạt. Ánh nắng từ khe hở lá cây chiếu xuống khiến lòng người bình yên.
Đinh Hạo điều chỉnh tâm tình, khoanh chân ngồi trên ghế đá. Đinh Hạo vận chuyển huyền khí, tu luyện.
Bông tuyết bạc ngưng kết trong không khí như đám tinh linh trắng bay tròn quanh người Đinh Hạo, làm hắn càng nổi bật hơn. Đinh Hạo tư thế oai hùng, xuất trần không thuộc chốn nhân gian.