ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Dù sao Lư Bằng Phi đoạt hạng nhất đại tái năm viện ba lần lại có Tổng giáo viên Lỗ Kỳ chống lưng. Đối đầu với tiểu nhân độc ác âm hiểm như vậy sẽ có kết quả rất thảm. Nhưng không hiểu sao Lý Vân Kỳ nhớ lại trong lầu đá tại Thung Lũng thôn, Đinh Hạo mỉm cười nhẹ vỗ vai gã. Lúc đó Lý Vân Kỳ được giao nhiệm vụ trông chừng nhà tù, cuối dùng dứt khoát chọn nội ứng ngoại hợp cùng đám người Phương Thiên Dực cứu thiếu niên thợ săn Trương Phàm.

Đến bây giờ Lý Vân Kỳ bị bắt, nhận hết hành hạ, tương lai và vận mệnh tối tăm nhưng trong lòng gã không còn do dự mà càng kiên quyết hơn.

Trước rèn luyện, Lý Vân Kỳ giữ vững bản tâm võ giả.

Điều này khiến lòng Lý Vân Kỳ bình thản.

Trong lòng bình tĩnh vượt qua đau đớn.

Chỉ có mình Lý Vân Kỳ biết Đinh Hạo đi đâu, cũng biết thực lực của hắn tăng tiến khủng bố đến cỡ nào. Lý Vân Kỳ giữ kín bí mật không nói cho ai, dù là đám người Vương Tiểu Thất, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực.

Lý Vân Kỳ tin tưởng thiên tài áo xanh từng một kiếm tung hoành năm viện bắc, nam, đông, tây, trung sẽ ngạo nghễ trở về.

Thời đại Đinh Hạo đã qua?

Chỉ có tên ngốc mới nghĩ vậy.

Lý Vân Kỳ rất kiêu ngạo, gã thây tự hào vì điều mình đã làm.

Đặc biệt khi đệ nhất mỹ nữ năm viện bắc, nam, đông, tây, trung Lý Y Nhược nói:

- Từ nay ngươi là bằng hữu của Lý Y Nhược ta.

Lý Vân Kỳ bỗng thấy những gì mình đã làm được đền đáp xứng đáng.

Cảm giác được công nhận này khiến Lý Vân Kỳ quên đi thân thể đau đớn.

Nhờ Lý Y Nhược giúp đỡ, Vương Tiểu Thất và Lý Vân Kỳ ăn một bữa cơm no, bổ sung thể lực, tinh thần đỡ hơn nhiều.

- Y Nhược, bây giờ thế lực Lư Bằng Phi lớn, mấy ngày nay nàng đừng đến thăm chúng ta tránh cho tiểu nhân đó bắt được điểm yếu.

Vương Tiểu Thất xuýt xoa ngồi dậy đụng chạm miệng vết thương làm gã đau hút ngụm khí lạnh.

Vương Tiểu Thất nói:

- Phải rồi, có tin tức của tiểu Phàm không? Hắn đã an toàn chưa?

Lý Y Nhược lắc đầu, nói:

- Tạm thời vẫn không có tin tức gì, Thiên Dực sư huynh đã âm thầm bám theo tủy binh Lư Bằng Phi phái ra. Thực lực của Thiên Dực sư huynh mạnh mẽ, chắc sẽ bảo vệ được tên thợ săn kia. Lại nói đường Trương Phàm trốn đi do biểu ca của ta tự mình vạch, chắc không có vấn đề, các ngươi yên tâm đi.

Vương Tiểu Thất gật đầu, nói:

- Cũng đúng. Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương viện thủ Hồng Sam Tây Viện nổi tiếng như cồn được người gọi là tiểu thiên cơ, làm việc cẩn thận. Có Lý Tàn Dương sắp xếp thì tiểu Phàm an toàn rồi. Ha ha, thật không ngờ lần đầu tiên gặp nhau bởi vì ta xem thường tên thợ săn đó còn bị Đinh sư huynh răn dạy, không ngờ chưa có ngày hôm nay. Ha ha, ta vì hắn thành tù nhân, bà nội nó, từ khi lão tử sinh ra chưa từng chịu khổ như vậy. Sau này nếu có cơ hội gặp lại nhất định khiến tiểu tử đó bồi thường ta!

- Ta nữa.

Lý Vân Kỳ nhăn nhó nói:

- Khuôn mặt tuấn tú của ta bị tên khốn Giang Phong quất nát, sau này phải kêu tiểu Phàm bồi thường cho ta!

Lý Y Nhược nhìn Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ làm bộ làm tịch, bật cười nói:

- Sao ta cảm thấy lúc hai ngươi nói chuyện rất là tự hào? Yên tâm, những gì hai ngươi phải chịu ta sẽ khiến chó săn Giang Phong trả lại gấp trăm ngàn lần!

Lý Y Nhược nói đến đây không khí nhẹ nhàng hơn.

Lý Y Nhược khẽ thở dài:

- Được rồi, ta biết hai ngươi nói vậy là cố ý làm ta vui. Yên tâm, trong lòng ta hiểu hết, sẽ không hành động lỗ mãng.

Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ nhìn nhau, cười khổ.

Trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung có ai không biết đệ nhất mỹ nữ Lý Y Nhược không chỉ đẹp tuyệt trần mà tính nóng vô cùng. Chuyện gì Lý Y Nhược đã quyết định thì chín con yêu ma cũng không kéo lại được, nếu nàng không hành động lỗ mãng mới là lạ.

Trong lúc ba người nói chuyện có tiếng bước chân truyền đến.

Giang Phong phụ trách công nhà tù ở bên ngoài một lúc sau kiềm không được đi vào, thấy tình hình này vừa kinh vừa giận nói:

- Lý Y Nhược, ngươi quá to gan, dám thả hai tên phản nghịch ra, còn chặt đứt xích sắt? Ngươi muốn cướp ngục thả chúng đi sao? Ngươi sẽ chịu trách nhiệm?

Lý Y Nhược đang cười nói với Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ, thấy Giang Phong vào thì khuôn mặt nghiêm nghị lạnh băng.

Lý Y Nhược nhìn chằm chằm Giang Phong, khóe môi cong lên:

- Đến đúng lúc.

Giang Phong thây không ổn:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi sẽ biết ngay.

Lý Y Nhược lắc người chớp mắt đến trước mặt Giang Phong.

Bàn tay mỹ thiếu nữ như ngọc vỗ chưởng, Giang Phong hốt hoảng vội vàng duỗi cánh tay ngăn trở. Ai ngờ cánh tay Lý Y Nhược chợt mềm mại không có xương như con rắn quấn cánh tay Giang Phong nhanh như chớp vỗ mấy cái vào ngực gã.

- Oa... Võ kỹ đê giai hạ phẩm Kim Xà Triền Ti Thủ?

Giang Phong há mồm hộc búng máu, cảm thấy mấy huyệt khiếu trong thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh bị phong ấn, vận chuyển huyền khí gặp trắc trở.

Giang Phong kinh hoàng la lên:

- Ngươi... Ngươi đừng làm bậy. Ngươi muốn làm gì?

Lý Y Nhược cười lạnh, nhún chân hất xích sắt gãy bay lên, vung tay.

Xích sắt như mãng xà đen trói Giang Phong lại cột vào khúc gỗ chữ thập.

- Ngươi dám hành hạ Tiểu Thất và Vân kỳ, bây giờ ta sẽ cho chó săn nhà ngươi nếm mùi roi!

Lý Y Nhược lấy cây roi tẩm nước muối trên giá dụng cụ quất vào mặt Giang Phong. Tiếng gió kêu vù vù, trong phút chốc da tróc thịt bong, máu thịt tứ tung.

Giang Phong hét như giết heo:

- A! Ngươi dám đánh ta... Tiện nhân...

Lý Y Nhược không nói một lời tiếp tục quất mấy chục roi.

- A! Đau chết mất... A... Đừng đánh... Ta... Ui da... Ta không dám nữa... Ngươi là cô nãi nãi...

Giang Phong hèn hạ vài giây sau không chịu nổi kêu cha gọi mẹ xin tha.

- Cho ngươi nhớ kỹ, dám khi dễ bằng hữu của Hạo ca ca!

Hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược không nương tay.

Giang Phong gào thét như heo bị thọc tiết vang vọng trong phòng giam.

Chốc lát sau...

Có tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, mười mấy người chạy tới.

Một thanh âm uy nghiêm cao cao tại thượng chậm rãi lên tiếng:

- Lý Y Nhược, đủ rồi.

Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị thương khá nặng.

Bình luận

Truyện đang đọc