ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Trong thời gian dài ở chung như vậy, hai người quả thực giống như người thân của mình.

Đối với Đinh Hạo mà nói, bọn họ giống như là gia gia và nãi nãi của mình vậy.

- Cám ơn các ngài, Kiếm gia gia, Đao nãi nãi!

Đinh Hạo thốt ra một lời cảm ơn từ trong tim trong phổi, thay đổi cả cách xưng hô.

- Ta dựa vào. Tiện gia gia sao?

Kiếm Tổ nổi giận:

- Tiểu tử, đừng ướt át như thế. Ngươi vẫn gọi ta là lão tiền bối đi!

Phản ứng của Đao Tổ cũng có chút kịch liệt:

- Tiểu tử thối, bản tiên tử ta còn rất trẻ. Nhớ kỹ, sau này phải gọi ta là Đao tỷ, không được gọi là nãi nãi, hiểu chưa?

Đinh Hạo:...

Được rồi, coi như ta không nói gì.

Một hồi trêu chọc vang lên, tâm tình Đinh Hạo đã khá nhiều.

Hai lão quái vật trở về, khiến Đinh Hạo cảm thấy trước mắt trở nên sáng sủa hơn, tạm thời cũng quên được nỗi lo lắng đối với Lý Lan.

Đinh Hạo đang muốn thỉnh giáo Đao Tổ và Kiếm Tổ về lai lịch của di chỉ thần bí này. Bởi vì lúc trước Kiếm Tổ nói một câu, mơ hồ hình như rất quen thuộc đối với thành thị đổ nát này. Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên Tống Khuyết ở bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng, chỉ vào vườn thuốc của các thần trước mắt, dường như không thể tưởng tượng nổi:

- A? Chuyện gì xảy ra vậy? Bên trong có người sao?

Đinh Hạo theo ngón tay của hắn nhìn lại, nhất thời cũng có chút giật mình.

Xuyên qua vòng bảo hộ trong suốt, có thể thấy ở trong rừng thuốc xanh um tươi tốt có một thân ảnh mập mạp đang lén lén lút lút tiến về phía sát khu vực biên giới. Người đó mặc trên người chiếc váy lá cây, trên đầu mang mũ rơm...

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là thần thảo linh?

Tất cả mọi người âm thầm suy đoán.

Trong truyền thuyết, thần thảo bảo dược cấp chí tôn, từng trải vô số năm tháng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa, có thể xảy ra biến hóa thành hình người, có trí khôn, thậm chí trở thành cường giả cái thế vô song.

Thân ảnh trước mắt kia nhìn lớn khái như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng nõn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều mặc váy cỏ, dùng lá cây che thân thể. Bởi vì hắn trốn ở trong đống thần thảo bảo dược, cho nên mọi người không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn. Chỉ có điều toàn thân hắn từ trên xuống dưới, đều tản ra từng luồng khí tức màu xanh của cây cỏ. Nhất định chính là thần thảo thành tinh!

- Cây thần thảo này là do ta trước thấy. Nó thuộc về ta!

Tống mập mạp kêu lớn.

- Hắc hắc, cách xa như vậy, thấy thì có thể làm soa? Ai bắt được hắn trước, thuộc về người đó!

Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng cười nhạt.

Ánh mắt của mọi người đều nóng lên.

Một gốc cây thần dược thành tinh, tuyệt đối có thể so sánh với bất kỳ thần tàng nào. Sau này dùng tới nó, cho dù là thành thánh cũng không phải không có khả năng. Trong nháy mắt nó có thể khiến một người bình thường sắp chết trở thành tuyệt thế cao thủ, cũng có thể khiến một động vật bình thường nhỏ bé mở ra linh trí, tiến hóa thành cường giả Yêu tộc huyết thống cao quý.

- Tất cả mọi người nói nhỏ thôi. Thần dược có linh tính, đừng dọa nó chạy mất, trốn đi vậy có thể không dễ tìm lại đâu!

Bạch Tuyền Thủy thấp giọng nhắc nhở.

- Tất cả mọi người đừng có lên tiếng.

Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng ra được biến hóa xuất hiện.

Thân ảnh này đang ẩn nấp ở trong thần thảo, đột nhiên từ phía sau nhảy ra ngoài, giống phát điên như nhau vọt về phía mọi người đang ở bên ngoài vòng bảo hộ trong suốt.

- Ai? Thần dược chi linh nhiệt tình như vậy sao? Không phải nói bọn họ đều rất hay xấu hổ sao?

Tống Khuyết sửng sốt, chợt nở nụ cười:

- Oa ha ha ha, ta hiểu được. Nhìn tiểu tử này hình thể ưu mỹ, cường tráng đẹp đẽ giống như ta, nhất định là thấy ta, nên chủ động muốn nhận ta là chủ. Ha ha, các ngươi đều đừng phí tâm tư, gốc cây thần dược chi linh này, ta chắc có rồi!

Tất cả mọi người nhếch miệng xem thường hắn.

Tên mập này giống như mập heo, còn dám nói mình cường tráng.

Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, dường như đáp lại lời của Tống mập mạp, thần dược chi linh thân thể to béo này lại có thể thật sự chạy như bay về phía hắn.

Nó thoạt nhìn rất kích động, trong miệng lắp bắp nói ngôn ngữ thần thảo linh dược thần bí nào đó, bộ dạng chạy như điên, giống như gặp được người thân.

- Ha ha, bảo bối, hai chúng ta giống nhau. Mau tới đây, nhanh chạy vào trong bát của ta...

Tống mập mạp cười lớn, lấy ra một cái bát dạng dụng cụ trữ vật, cười ha ha, vui tới mức miệng đều nhếch lên đến tai, chảy nước miếng nói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.

Lẽ nào thần thảo linh này lại thật sự có thể muốn nhận tên có hình thể mập mạp giống nó làm chủ nhân sao?

Không phải chứ? Trong ghi chép đều nói thần thảo thành tinh cực kỳ sợ người lạ. Chỉ thoáng nhìn thấy người ngoài, chúng đều sẽ chủ động ẩn núp trước tiên. Chỉ có cường giả tuyệt thế với số mệnh nghịch thiên mới nhận được sự ưu ái của loại bảo dược tuyệt thế này, được chúng nhận làm chủ, cả đời nương theo.

Hôm nay vô số các cường giả chí tôn từ đại lục, bên người đều có thể có một gốc cây bảo dược tuyệt thế làm bạn. Nhưng tên mập Tống Khuyết này, thực lực tuy rằng cũng rất khủng khiếp, cũng không phải là thực lực cao nhất trong mọi người. Nhưng vì sao tuyệt thế bảo dược thành tinh lại chủ động chạy về phía hắn?

Đinh Hạo cũng cảm thấy có chút buồn bực.

- Không đúng. Thân hình của bảo dược linh tuyệt thế này nhìn dường như có chút quen thuộc...

Đinh Hạo đột nhiên phát hiện ra điều gì. Hắn đột nhiên cảm thấy thân ảnh này dường như mình đã từng quen biết.

- Chẳng lẽ là...

Một cái tên hiện lên trong đầu Đinh Hạo. Hắn thật sự có chút không dám tin tưởng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng kêu đau thương tê tâm liệt phổi đã chứng minh suy đoán của Đinh Hạo.

- Đinh sư huynh, sư huynh đã tới... Ô ô ô ô, nhanh mang ta ra khỏi nơi quỷ quái này đi. Ta ở đây đã gần nửa năm chưa từng ăn qua thịt kho tàu, đùi gà...

Thần dược chi linh vọt tới trước mặt vòng bảo hộ trong suốt, nằm úp sấp ở phía trên gào khóc, giọng điệu thê thảm, thần thái bi thương. Quả thực khiến người nghe rơi lệ, người đầu đá thấy cũng sẽ rơi lệ.

Nụ cười trên mặt Tống Khuyết nhất thời cứng đờ.

Người khác cũng hiểu được. Hóa ra thần dược chi linh này không phải là chạy về phía hắn, mà là nhằm vào Tống Khuyết Đinh Hạo bên cạnh.

Chỉ có điều vì sao nó lại gọi Đinh Hạo là Đinh sư huynh? Vì sao tên Đinh Hạo này đi khắp nơi đều gặp phải sư huynh sư đệ vậy? Sư môn của hắn là những người nào? Thiên kì bách quái khắp nơi đều là có mặt sao?

Đinh Hạo quả thực khó tin được nhìn chăm chú, sau đó la lên thất thanh nói:

- Nhâm Tiêu Dao... Nhâm sư đệ? Thật sự... Là đệ sao? Sao có thể như vậy được? Đệ làm sao lại tới nơi này?

Đinh Hạo trăm triệu lần không ngờ được, lại có thể gặp lại tiểu mập này ở dưới tình huống như vậy.

Trước đây khi tiến vào chiến trường Bách Thánh, Đinh Hạo từng cho hắn một chiếc nhẫn ngân sắc, nhưng hiện tại lại không có phản ứng gì.

Bình luận

Truyện đang đọc