ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Húc ăn ké bữa cơm trưa, buổi chiều mang Hạ Tuy đến một cửa hàng chuyên chế tác lễ phục thủ công.
Bởi vì khách lui tới hơn phân nửa đều là những người có danh vọng trong giới thượng lưu, nhìn thấy Hạ Tuy và Giang Húc đến cùng nhau mọi người cũng không cố ý bàn tán gì cả, nhiều lắm chỉ là liếc nhìn Hạ Tuy thêm vài lần, dù sao đây chính là “Cổ phiếu mập mạp có tiềm lực” nổi danh trên mạng, một thời gian rất dài trước kia đều bị những người mập theo đuổi bạn gái lấy làm ví dụ thực tế, đại khái như là mập mạp thì dễ thoát ế hơn các kiểu.

Sau đó Hạ Tuy lại bảo Giang Húc dẫn hắn đến khách sạn ngày mai tổ chức tiệc tối để xem qua, xác định xem ngày mai nên chuẩn bị những gì cho thích hợp.
Có điều giống như Giang Húc đã nói, buổi chiều Giang Húc và Hạ Tuy mới đi qua phòng làm việc và khách sạn một chuyến, chạng vạng trên mạng đã có tin tức hai người “Gương vỡ lại lành”, “Hào môn giả ly hôn” các kiểu.
Giang Húc đã tập thành thói quen, hoặc có lẽ bởi vì bề ngoài của cô ấy tương đối hơn người, hơn nữa là phụ nữ tuổi còn trẻ mà đã làm chủ cả một tập đoàn Húc Dương, cư dân mạng sẽ rất thích được nhìn thấy scandal hoặc tin đồn gì đó về cô ấy, có điều giới hạn của Giang Húc chính là không cho phép đưa tin đồn của cô và nghệ sĩ của công ty, nhưng tin tức khác nếu thấy thích hợp thì có thể nương tay một chút.


Hạ Tuy hoàn toàn không biết những điều này, sau khi trở về đã vào phòng làm việc để điêu khắc ngọc âm.
Buổi tối hơn bảy giờ, Lý Vĩnh giao hàng xong lái xe ba bánh trở về kho hàng, bên trong có một nhân viên điều phối đơn hàng, nhân viên điều phối vừa gõ bàn phím vừa tán gẫu với Lý Vĩnh, “Hôm nay giao hành nhanh thật.”
Gương mặt ngăm đen của Lý Vĩnh nở một nụ cười chất phác, "Chủ yếu bởi vì khách hàng hôm nay đều nhận điện thoại rất nhanh, không làm chậm trễ thời gian.”
"Vậy thì tốt quá, à đúng rồi, anh chịu trách nhiệm khu này, vừa hay có hai đơn hàng ở gần chỗ anh ở, một lát nữa thuận đường đưa qua luôn nha?"
Lý Vĩnh nghĩ thời gian còn sớm, sảng khoái gật đầu nhận đơn hàng.
Hai bưu kiện đều rất nhẹ, một cái cỡ bàn tay, chắc là đồ trang sức gì đó.
Một cái thì lớn hơn một chút, chắc lớn khoảng bằng bàn phím máy vi tính, cũng rất nhẹ không biết bên trong có cái gì.
Trên gói hàng ghi chữ hàng dễ vỡ, Lý Vĩnh đọc xong tiện tay bỏ gói hàng nhỏ hơn vào túi quần, cẩn thận ôm gói hàng lớn quay về xe ba bánh, cố ý đặt ở dưới chân của mình, đề phòng mình không chú ý xóc nảy bị đụng trúng.
"A lô ông xã à, khi nào anh về ăn cơm?"
Lý Vĩnh nhận điện thoại của bà xã, nghe thấy bên kia đầu dây con trai đang học nói bi bô phát âm “Ông xã” theo mẹ, trong lòng ngọt ngào như mật, “Đang trên đường về rồi, lát nữa anh còn đi đưa hai đơn hàng, có điều ở gần nhà chúng ta.

Bà xã, em và con có muốn ăn gì không? Lát nữa anh mua mang về.”
Nghe được bên kia nói muốn mua hai cân hoa quả, Lý Vĩnh trả lời rồi cúp điện thoại, bắt đầu điều khiển xe đạp điện nhanh hơn.

Tiện đường giao xong hai đơn hàng, Lý Vĩnh vô cùng vui vẻ mua hoa quả về nhà, bà xã của hắn Từ Phượng ôm con trai ra mở cửa, đứa con trai hơn hai tuổi cười khanh khách muốn nhào vào lòng bố.


Nhưng khi Lý Vĩnh vươn tay muốn ôm con thì đứa trẻ lại hít hít cái mũi rồi bẹp miệng khóc lên, Từ Phượng vội bế con trở lại, khóe mắt liếc qua thấy một vệt đỏ, hoảng sợ hỏi, “Anh Vĩnh, anh bị thương rồi? Sao trên tay giống như có máu vậy?”
Lý Vĩnh sửng sốt, lật hai tay nhìn nhìn, bản thân cũng thấy bồn chồn, “Không có, không biết ở đâu bị dính vào nữa.

Thằng nhóc này làm sao vậy, hôm nay lại không cho ba ôm, thật không có lương tâm mà.”
Từ Phượng vừa nghe không bị thương, lúc này mới thở phào, giục Lý Vĩnh đi rửa tay, “Chắc là chê cả người ba vừa dơ vừa hôi rồi, anh đi tắm trước đi.”
Lý Vĩnh bị con trai ghét bỏ cũng không giận, vui vẻ đi nhanh đến nhà tắm, lúc cởi quần áo phát hiện trên ống tay áo cũng dính chút máu, nói thầm một tiếng kỳ lạ, cũng tiện tay ném quần áo vào sọt quần áo bẩn chứ không nghĩ nhiều.
Tắm rửa xong đi ra, Lý Vĩnh ăn cơm với vợ con, vừa nói hôm nay đưa được bao nhiêu đơn hàng, “Cứ cố gắng hơn một chút, tháng này hẳn là có thể lĩnh hơn một vạn.”
"Gần đây trời nóng, anh đừng quá liều mạng, nếu anh mệt chết thôi thì em với con biết làm sao?”
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Từ Phượng vẻ mặt bồn chồn đứng lên, "Đã trễ thế này là ai tới gõ cửa? Chủ nhà sao?"
Đầu năm nay người tới gõ cửa cũng không nhiều, nếu có khách tới nhà thì đều liên hệ trước.
Đêm nay con trai lại không thích bám lấy bố, nhìn thấy mẹ đứng dậy muốn bỏ nó một mình ở bàn ăn với bố nó cũng oa oa khóc lên.
Lý Vĩnh bị ghét bỏ vẻ mặt buồn bực, Từ Phượng chỉ có thể ôm con đi mở cửa.
Bởi vì trong nhà có đàn ông, Từ Phượng cũng không cần quá cẩn thận, trực tiếp kéo cửa chống trộm ra, không đợi thấy rõ người bên ngoài là ai thì cửa liền bị một người kéo ra.
Có lẽ là thấy rõ người mở cửa là phụ nữ và trẻ con, người kia dùng lực đẩy cô ấy vào vách tường, sau đó có lực lượng được huấn luyện đặc biệt bước vào, đầu tiên là canh giữ ở tất cả các cửa chính và cửa sổ.

"Cảnh sát, không được nhúc nhích, Lý Vĩnh là ai? Mời hợp tác đi một chuyến."

Lý Vĩnh còn ngồi ở bên bàn cầm đũa bưng bát cơm nháy mắt đã bị người bắt chéo tay ra sau lưng ấn đầu xuống bàn, nghe nói cảnh sát gì đó, phản ứng đầu tiên của Lý Vĩnh với Từ Phượng chính là cảnh sát có phải đã tìm nhầm người rồi không?
"Đồng chí cảnh sát, các anh có phải đã bắt sai người rồi không? Chồng của tôi chỉ là một người đưa chuyển phát nhanh, chúng tôi sống ở đây đã nhiều năm rồi, cho tới giờ cũng chưa từng làm gì sai quấy! Tôi, tôi lấy hộ khẩu với căn cước ra cho các anh kiểm tra!"
Từ Phượng sợ tới mềm chân, tay ôm con trai cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kiên trì giải thích, hi vọng cảnh sát đừng bắt chồng mình đi.
Lý Vĩnh cũng kêu la, "Các anh làm gì! Có phải là cảnh sát thật hay không? Trước giờ chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu, đến cả nhặt được tiền cũng mang đi giao nộp!"
Người đội trưởng mặc thường phục nhăn mày, cứ cảm giác có gì đó quá kỳ quái.
Có điều ý nghĩ này vừa lóe qua đầu, một người khác vào phòng tìm tòi một hồi liền thấy một bộ quần áo còn chưa kịp giặt, “Lão đại, trên quần áo này có vết máu!”
Đội trưởng vừa thấy, cũng không đắn đo nữa, phất phất tay tỏ ý mang người đi.
Từ Phượng và Lý Vĩnh nghe vậy, trong lòng giật thót, Lý Vĩnh nghĩ chẳng lẽ bản thân mình lúc không hay biết đã đi qua một hiện trường vụ án giết người nào đó nên bị dính máu hay sao?
Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra mình bị dính máu ở đâu!
Hai người một phen hoảng loạn lôi lôi kéo kéo, đứa trẻ oa oa khóc lớn, hàng xóm bên cạnh cũng cẩn thận mở cửa ra một khe rất nhỏ, nhìn thấy người đàn ông nhà đối diện bị bắt đem đi rồi, nhất thời sợ tới mức vội vàng đóng cửa, quay vào nhà đã chia sẻ một trạng thái lên mạng “Hàng xóm nhiều năm vậy mà lại là một kẻ sát nhân, vừa mới bị cảnh sát mặc thường phục bắt đi”.
Trong phòng thẩm vấn, người trẻ tuổi sắc mặt hốc hác, ánh mắt hoảng hốt, lúc bị hỏi đến việc giết người, vẻ mặt vẫn mờ mịt lắc đầu, cũng đã
.


Bình luận

Truyện đang đọc