ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này chỉ mới gần mười giờ, già Lý đột nhiên mang theo đội trưởng Dương của đội hình sự và một cảnh sát tên là Hạ Đông trở về nhà.

Già Lý nhìn thấy đã trễ thế này Hạ Tuy còn đang nấu nước tắm, cũng sửng sốt một chút, lúc trước Hạ Tuy cũng không nói với già Lý đêm nay sẽ Hỏi thần, cho nên dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Hạ Tuy, lúc này hẳn đã ngồi nghỉ trên giường rồi, mà Tiểu Hải cũng có thể đã đi ngủ.

Tiểu Hải ở một bên dụi dụi mắt, nhìn thấy ông nội trở lại, lập tức nhếch miệng mỉm cười, khóe miệng không kiềm được, nước miếng lại chảy xuống, "Ông nội!"

Trước nay mỗi khi trời tối là ông nội đã ngủ bên cạnh mình rồi, vừa rồi có chuyện khác làm phân tâm, lúc này sau khi bận bịu xong lại nhìn thấy ông nội, Tiểu Hải nhất thời nhớ đến ông, chạy qua ôm lấy già Lý.


Già Lý đáng thương đã già lắm rồi, bị cháu trai dùng sức nhào tới, dưới chân không đứng vững, hơi lảo đảo một chút, được Dương đội trưởng thuận tay đỡ giúp một phen.

Lúc còn chưa bước vào cửa, đội trưởng Dương đã lặng lẽ quan sát, hoàn cảnh bên trong bên ngoài và cả con người.

Hạ Tuy đang nấu nước, nghiêng người nhường đường, "Phòng bếp" được thiết lập ở cửa, gian phòng nhỏ hẹp, Hạ Tuy lại to xác, đứng ở đó cứ như một ngọn núi nhỏ chặn cửa, "Ông lão không phải đêm nay tăng ca sao? Chào đội trưởng Dương."

Hướng về phía đội trưởng Dương và Hạ Đông cười gật gật đầu, Hạ Tuy đối với nha dịch vẫn rất tôn kính, đặc biệt khi biết được người của đội hình cảnh bây giờ vô cùng bận rộn, thường xuyên thức đêm phá án, đôi khi còn phải đối đầu với kẻ bắt cóc nguy hiểm.

Già Lý cảm ơn đội trưởng Dương, lại dỗ cháu trai vào buồng trong, quay đầu mới đội trưởng Dương và Hạ Đông vào nhà ngồi, một bên hướng Hạ Tuy lắc đầu, thở dài, sắc mặt không tốt, nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Hạ Tuy.

Hạ Tuy rót hai chén nước sôi để nguội đặt lên bàn mời hai người đội trưởng Dương, đội trưởng Dương nhìn nhìn gian phòng, cười hào sảng duỗi tay vươn vai, "Ai ya ông lão à, sao nhà mọi người lại mát mẻ như vậy? Vừa rồi lúc bước lên cầu thang đã cảm giác được nhiệt độ không khí hạ xuống.”

Lúc nói lời này ánh mắt đội trưởng Dương cố tình liếc qua phía Hạ Tuy.

Già Lý hậm hực cười, xoa xoa tay không tự giác lộ ra chút chột dạ, "Đâu có đâu có, phỏng chừng nhà cũ chính là như vậy, cũng vì vậy, mùa đông thì lạnh lắm."


Hạ Đông ở một bên an tĩnh uống nước, đảo mắt nhìn thấy Tiểu Hải ghé vào khung cửa từ buồng trong nhìn ra bên ngoài, Hạ Đông không hé răng, nhìn chằm chằm Tiểu Hải không chớp mắt, Tiểu Hải không bị dọa, ngược lại ngây ngốc vui vẻ còn muốn đi ra chơi với người này.

Trong nhà lại có người tới, Tiểu Hải thật vui vẻ.

Có thể Chu Khải còn sót lại cảm giác sợ hãi của dân thường đối với cảnh sát, kéo Tiểu Hải một phen, nhỏ giọng dỗ Tiểu Hải về buồng trong, thậm chí còn lặng lẽ đóng cửa buồng lại.

Hạ Đông rủ mắt, tay bưng bát nắm thật chặt, ngẩng đầu gật đầu nhẹ với đội trưởng Dương.

Đội trưởng Dương mở to mắt, nhịn không được lại đi nhìn Hạ Tuy.

Hạ Tuy không chú ý, cúi đầu lấy dao phay tiếp tục khắc hạt châu, Hạ Tuy cho rằng đội trưởng Dương đến đây hẳn là để hỏi một chút chuyện ngày hôm qua bọn họ phát hiện thi thể bác sĩ lâm, cho nên cũng không quá để bụng, thậm chí còn đang thất thần nghĩ tìm dịp đến bệnh viện một chuyến, nhìn xem có thể tìm được dấu vết người thi pháp để lại mà tàn hồn đã nói hay không.

Nếu chuyện này đã là người làm, vậy thì phạm nhân kia hẳn phải tuân theo pháp luật của thế giới này, không thể giống như quy củ đạo môn trước kia mà trực tiếp diệt trừ, Hạ Tuy cũng không muốn mình giết người rồi còn phải che đậy dấu vết.

Cho nên chuyện này, kỳ thật tốt nhất là để cho người trong nha môn giải quyết.

Nghĩ đến đây, Hạ Tuy ngẩng đầu nhìn mắt đội trưởng Dương, vừa vặn tầm nhìn hai người đối diện nhau.


Đội trưởng Dương nhìn về đồ vật trên tay Hạ Tuy, "Hạ nhị thiếu đang điêu khắc gỗ sao? Sao lại không mua bộ dụng cụ cho thuận tay hơ?"

Cầm dao phay khắc lên hạt châu nhỏ như vậy, đội trưởng Dương nhìn mà cảm thấy mỏi mắt.

Hạ Tuy lắc đầu, "Có thể trực tiếp gọi tôi là Hạ Tuy không? Tôi đã bị đuổi khỏi Hạ gia. Muốn mua, không có tiền."

Hạ Đông vì nhìn thấy đồ vật không nên nhìn mà đang cảnh






Bình luận

Truyện đang đọc