ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tuy nhìn thoáng qua, cũng nhận ra logo ở đầu xe, nhưng không để ý nhiều.

Chu Khải lại đang làu bàu túi đựng la bàn đụng vào mình, Hạ Tuy cúi đầu đổi túi qua bên tay kia, rồi đổi tay dắt Tiểu Hải.

"Hạ Tuy? Sao cậu lại ở đây? Ô, đây là đang trải nghiệm cuộc sống của người nghèo sao?"

Hạ Tuy không để ý, xe kia lại cố tình dừng trước Hạ Tuy, cửa sổ kéo xuống, bên phía ghế phụ vươn ra một cái đầu tròn vo, nhìn Hạ Tuy từ trên xuống dưới, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống vui sướng khi người gặp họa.

Người ta vừa lên tiếng như vậy, Hạ Tuy đi qua xem mới nhận ra, người nọ là Liễu Dương anh trai của Liễu Y Y, lướt qua Liễu Dương, ở chỗ ghế chính đó là Chân Hạo – anh Hạo của Liễu Y Y.


Chân Hạo đeo kính râm, không thèm quay đầu qua, vô cùng lạnh lùng, nổi tiếng là một tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng trong giới giải trí – truyền thông.

Hạ Tuy nhận ra người, nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, không để ý lắm, tiếp tục đứng ở trạm xe chờ xe buýt.

Đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt chậm chậm chạy tới, Hạ Tuy vui vẻ, kéo Tiểu Hải đi về phía xe. Chỗ này đã có một chiếc ô tô đậu, xe buýt chắc chắn phải đậu ở phía sau.

Liễu Dương cho rằng Hạ Tuy đi tới nói chuyện với hắn, chống tay lên cửa sổ, vuốt mặt, khinh thường cười nhạo một tiếng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn lời thoại lúc Hạ Tuy đến nịnh nọt hắn sẽ sỉ nhục người ta như thế nào, cũng làm cho Tổng giám đốc Chân vui vẻ.

Cũng không trách Liễu Dương thiểu năng trí tuệ như vậy, bởi vì trước đây Hạ nhị thiếu theo đuổi em gái của hắn, mỗi lần thấy Liễu Dương thì đều lấy lòng nịnh bợ như anh vợ vậy, khiến Liễu Dương bị nịnh hót tới độ trở thành thói quen.

Trong bụng trống trơn, buổi sáng lại ăn cháo, lúc này đã đói bụng lắm rồi, cho dù là Hạ Tuy thì cũng muốn về nhà ăn cơm, lúc này nhịn không được đi nhanh hơn một chút.

Hạ Tuy cầm túi nhựa mặc quần đùi giá rẻ nắm tay một thiếu niên ngây ngốc, cứ như vậy đi lướt qua ô tô, chờ xe buýt mở cửa, Hạ Tuy đã mang người lên xe trả tiền rời đi.

"Nè, các anh sao lại dừng xe ở đây! Không biết là không thể đậu xe trong bán kính ba mươi mét của trạm xe buýt sao!"

Có cảnh sát giao thông lại đây xao Liễu Dương bên này cửa sổ khung, một bên nghiêm mặt giáo huấn người một bên khai hóa đơn phạt.


Lúc xe vừa dừng lại cảnh sát giao thông cũng có nhìn thấy, nhưng có vẻ xe sẽ rất nhanh chạy đi, cảnh sát giao thông cũng sẽ không trực tiếp viết giấy phạt, nhưng người này đã dừng xe quá ba mươi phút, hắn đã từ chốt giao thông đằng xa đi tới trước mặt mà còn không chịu đi, cái này cũng không thể trách hắn làm việc theo pháp luật.

Liễu Dương la oai oái, không dám tin vươn cổ ra nhìn phía sau, nhìn thấy Hạ Tuy thật sự một câu cũng chưa nói đã lên xe buýt đi rồi, Liễu Dương tức giận ngồi lại ghế, căn bản không để ý tới cảnh sát giao thông, quay đầu oán giận với Chân Hạo, "Kẻ đó bị bệnh sao? Cậu ta cư nhiên không để ý tới tôi!"

Chân Hạo vuốt mặt, kính râm che khuất ánh mắt xem thường, cảm thấy Liễu Dương làm chuyện này hại hắn cũng mất mặt theo.

"Lấy giấy phạt đi, tôi lái xe !"

Giọng điệu rất lạnh lùng, Liễu Dương nhất thời không dám lên tiếng nữa, đưa tay nhận giấy phạt từ cảnh sát giao thông, vừa kéo cửa sổ lên vừa liếc nhìn chú cảnh sát.

Chú cảnh sát giao thông không rõ đầu đuôi "Xùy" một tiếng, cầm danh sách quay về.

Liễu Dương là người đại diện của Liễu Y Y, nói là người đại diện, lại bởi vì năng lực có hạn, từ sau khi đi lại với Chân Hạo mới nổi tiếng, công ty liền phái người khác làm người đại diện, Liễu Dương bây giờ cũng chỉ có danh nghĩa như vậy, chỉ lãnh tiền lương không làm việc.

Ngẫu nhiên giúp em gái giải quyết vài tiểu minh tinh tuyến mười tám định dụ dỗ em rể, rồi giúp em gái nhận vài công việc chụp ảnh đóng quảng cáo nhận chút tiền lì xì, cuộc sống trôi qua cũng thong thả.

Hôm nay Liễu Dương và Chân Hạo ra ngoài, đơn giản bởi vì mình biết em gái từ nhỏ đến lớn, nên muốn giúp tổng giám đốc Chân chọn quà sinh nhật cho em gái.

Trên thực tế có hai mục đích, một cái bỏ công, cái kia thì thuận tiện làm, góp ý mua quà cố gắng chọn quà giá trị một chút, dù sao cũng là tặng em gái, mà đồ gì của em gái không phải cũng là đồ trong nhà bọn họ hay sao.


Thứ hai Liễu Dương gần đây có một người tình rất tươi trẻ, muốn kí hợp đồng với công ty, Liễu Dương là thật lòng thích cô gái kia, cô gái kia chẳng những mang tiền tới, mà còn tỏ vẻ hi vọng có thể làm việc dưới trướng của hắn.

Liễu Dương tuy là người đại diện của Liễu Y Y, nhưng thực tế cũng chỉ lãnh chút tiền lương, những người đại diện khác được chia hoa hồng nhiều bao nhiêu, Liễu Dương nhìn thấy quen mắt, lại bị cô gái nhỏ tỉ tê bên gối, cảm thấy lấy thân phận của mình, giúp một tiểu minh tinh trở nên nổi tiếng không phải chuyện quá dễ sao.

Một khi tiểu minh tinh nổi tiếng, hắn tự nhiên là sẽ được chia hoa hồng, còn có thể mang theo đi chạy sô tham gia tiệc tối các kiểu, đến lúc đó kiếm tiền thật sự là đếm không hết đâu.

Công ty giải trí của Chân Hạo tên là công ty điện ảnh và truyền hình Đông Phương, là sản nghiệp trong nhà của Chân Hạo, tuy rằng kém hơn công ty giải trí Húc Dương của Giang Húc – vợ trước của Hạ Tuy, nhưng cũng đứng top năm trong các công ty giải trí – truyền hình.

Lúc trước Liễu Y Y phí tâm tư dụ dỗ Hạ






Bình luận

Truyện đang đọc