ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH



Giang Húc than thở một câu, Hạ Tuy nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy nói rất có lí, hơn nữa mệnh thiếu tài đã đi theo hắn từ kiếp trước đến kiếp này, đến bây giờ ra ngoài nếu trên người mang theo quá một trăm đồng đều sẽ vô cớ bị làm mất.

Sau đó nhịn không được thở dài, Hạ Tuy đột nhiên có cảm giác nhìn thế cục mà bừng tỉnh đại ngộ.

"Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của em, thật ra chuyện này cũng không cần thiết phải nghiêm túc suy nghĩ.

"
Nói xong liền giải thích sơ lượt về số mệnh thiếu tài nghèo đến đột phá chân trời của mình.

"Giang Húc, em đừng không tin điều này, dù sao em cũng biết trên thế giới này có tồn tại những thứ đó.

"
Giọng nói Hạ Tuy đã trở nên lạnh lùng bình tĩnh, tuy rằng trong lòng vẫn vô cùng tiếc nuối, bởi vì hắn quả thật đã rất nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi, trong đầu còn từng tưởng tượng đến cuộc sống tương lai nếu hắn và Giang Húc về chung một nhà sẽ như thế nào nữa.

Tương lai mình nghiêm túc cẩn thận xây dựng đột nhiên bị đập vỡ, bản thân hắn cũng bị lay tỉnh, tuy rằng tâm tính Hạ Tuy trước giờ thong dong bình tĩnh, nhưng lúc này không khỏi cảm thấy trong lòng buồn bã đôi mày nhíu chặt.

Giang Húc không nghĩ tới Hạ Tuy còn có số mạng như vậy, im lặng một chút.

Hạ Tuy cảm giác được sự im lặng của Giang Húc, trong lòng càng nặng nề hơn, cảm giác này vừa xa lạ vừa khó chịu, nói đau thì không phải, nhưng cảm giác tồn tại rất rõ ràng, “Anh sẽ làm cho em một chiếc bùa Hồng loan thần điểu, em cắt đứt tình duyên với anh rồi sẽ không phải chịu ảnh hưởng của anh nữa.


Dừng một chút, Hạ Tuy nhỏ giọng chúc phúc, "Chúc em sớm ngày tìm được nhân duyên trời định.

"
Hạ Tuy không nói chuyện nữa, yên lặng chờ Giang Húc cúp điện thoại, dù sao cũng là con gái, nếu hắn cứ như vậy cúp điện thoại thì không lịch sự, không chu đáo chút nào.

Giang Húc hắng giọng một cái, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, "Chuyện mà anh nói, chúng ta cần phải nghiêm túc tham khảo một chút, như vậy đi, lát nữa em sẽ lái xe đến, trước tiên cứ như vậy, lát nữa gặp.

"
Hạ Tuy không biết chuyện này còn gì có thể nói, đáng giá để Giang Húc coi trọng, thật sự có thể mạo hiểm bị phá sản để ở cùng hắn hay sao?

Chỉ mới đây thôi, nhân vật duy nhất được Thiên đạo tán thành quan hệ người nhà với hắn cũng chỉ có Hạ Dạ.

Đương nhiên, Hạ Dạ là một con tiểu quỷ, bây giờ trong người không có đồng nào, rất bình thường.

Còn những người khác ở Hạ gia, mặc kệ là trên phương diện pháp luật hay là phương diện họ hàng, Thiên đạo cũng đã chặt đứt trần duyên, không chịu ảnh hưởng.

Lý Hải Sinh, có danh phận sư đồ, không bị ảnh hưởng bởi mệnh lý, giống như sư phụ của Hạ Tuy mang mệnh “Cô độc”, lúc ông ấy làm quan chủ của đạo quan, kể cả một đệ tử ký danh vẩy nước quét nhà cũng không có, qua lại nhiều năm như vậy cũng không có lấy một người bạn tri kỷ, từ lúc sinh ra đến chết đi cũng chỉ có một mình Hạ Tuy là đồ đệ thân cận.

Nếu Giang Húc cùng hắn kết làm đạo lữ, tất nhiên phải hội báo với trời cao, kính chư vị thần minh các phương, lúc đó Giang Húc sẽ trở thành người thân cận nhất với hắn, số mệnh đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Hạ Tuy một mình đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, kỳ thật cũng không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, chỉ là bỗng dưng không còn vấn đề để hắn cố gắng tìm hiểu nữa, trong đầu có chút trống rỗng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Tuy đến phòng làm việc tìm một khối ngọc tốt, đến phòng làm việc nhỏ, ngồi bên cửa sổ bắt đầu nghiêm túc khắc hình Hồng loan.

Tuy rằng thoạt nhìn chính là một con chim to cả người đầy lửa đỏ, nhưng bên trong lại có những trận văn rất nhỏ.

Bây giờ thần linh chẳng biết đã đi đâu, bản thể của Hồng loan thần điểu cũng không thể cảm ứng được, chỉ có thể lấy “Khí” để kích phát bản năng của thần điểu.

Nói cho dễ hiểu chính là vốn dĩ có công ty cấp nước, chỉ cần lắp đặt ống nước rồi mở vòi là có nước.

Nhưng hôm nay công ty cấp nước nghỉ làm rồi, nếu muốn có nước, ngoại trừ lắp đặt ống nước thôi chưa đủ, còn phải tự mình cung cấp nước trong bồn chứa của mình nữa.

Giang Húc tới rất nhanh, nhanh đến mức Hạ Tuy cũng nghi ngờ chẳng lẽ công ty của cô nàng đã sắp đóng cửa, cho nên làm việc nhàn nhã như vậy, muốn đi là đi?
Hạ Tuy cũng không rời khỏi chỗ ngồi, già Lý trực tiếp đưa Giang Húc đến văn phòng nhỏ.

Hạ Tuy đang rũ mắt nghiêm túc điêu khắc các đường cong, trên sống mũi có một cặp kính không độ, chủ yếu dùng để chắn bụi lúc điêu khắc ngọc bay vào mắt.

"Đến rồi? Mời ngồi.

"
Hạ Tuy ngẩng đầu nhìn Giang Húc, cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, Hạ Tuy cũng không nghĩ nhiều, dù sao việc sắp nói đến cũng là việc riêng tư.

Cộp cộp cộp, Giang Húc mang giày cao gót, Hạ Tuy nghĩ hẳn là cô ấy không tự lái xe đến đây, không biết ông Lý có mời tài xế vào trong nhà ngồi một chút hay không.

Đột ngột, Giang Húc chống hai tay lên bàn làm việc màu nâu, thân trên hơi khom xuống, Hạ Tuy phát hiện có điểm gì là lạ, mờ mịt ngẩng đầu lên thắc mắc nhìn cô ấy, vẫn duy trì động tác một tay cầm ngọc, một tay cầm đao điêu khắc.

Giang Húc bình tĩnh nhìn Hạ Tuy một lúc lâu, vươn tay gỡ cặp kính trên sống mũi của Hạ Tuy xuống, hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn, “Em đã hẹn với nhóm luật sư chuẩn bị chuyển giao cổ phần công ty cho ông nội, tổng công ty cũng giao cho ông nội quản lý, em sẽ đến một công ty con để nhậm chức tổng giám đốc.

"
Vẻ mờ mịt trên mặt Hạ Tuy vẫn chưa tan đi, Giang Húc lại tiếp tục nhấn nhá rõ ràng nói lời kết luận, “Như vậy em chỉ còn lại một công ty con, hưởng lương một năm mà thôi, coi như công ty con phá sản cũng không đau lòng.

Cho nên, chúng ta cứ thử xem sao, nhìn xem vận mệnh thiếu tài của anh có thể ảnh hưởng đến vận mệnh mang tài của em hay không.

"
Hạ Tuy "em! " Một tiếng, mệnh lý của hai người xung đột, thử xem ai sẽ chiếm thế thượng phong, quả thật đáng để thử một lần.

Hạ Tuy gật gật đầu, còn chưa kịp nói cái gì, hai mắt Giang Húc lấp lánh, hai má ửng đỏ, đôi tay trắng nõn chống trên bàn đập mạnh xuống, “Được! Vậy từ giờ trở đi, em với anh là bạn trai bạn gái của nhau, chỉ cần giải quyết được vấn đề mệnh lý, chúng ta sẽ chính thúc lãnh chứng kết hôn.


Nói xong không chờ Hạ Tuy phản ứng, hai tay ôm lấy đầu Hạ Tuy, dùng sức khiến cho Hạ Tuy đang há hốc mồm ngước đầu lên một chút, Giang Húc nhanh chóng cúi đầu áp sát vào.

Hạ Tuy chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, cảm giác này Hạ Tuy không cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy có một luồng khí đánh thẳng lên huyệt Bách hội trên đỉnh đầu, khuấy đảo đến đầu óc của hắn giống một nồi cháo sôi sùng sục, còn chính là loại cháo gạo trắng nữa.

"Được, đã đóng dấu, em đi trước đây, chiều nay sẽ giải quyết xong xuôi mọi việc, ngày mai sẽ đến công ty con nhậm chức, sau này công việc của em cũng sẽ không nhiều như vậy nữa, càng có nhiều thời gian cùng anh thí nghiệm vấn đề mệnh lý.

"
Giang Húc lúc tới hừng hực, lúc về cũng vội vàng, cửa phòng làm việc bị mở ra, Hạ Tuy ngơ ngác nhìn cô nàng đạp gót giày nhỏ nhắn, đong đưa hai cái chân trắng nõn thon dài, nháy mắt đã đi mất.

Già Lý vừa làm xong nước trái cây bưng vào, kết quả bắt gặp Giang Húc giống như một cơn gió rời khỏi.


Già Lý tò mò đứng ở cửa nói thầm, "Giang tiểu thư làm sao vậy? Mặt hồng đến như vậy luôn?"
Đỏ mặt cũng không nói, đôi mắt còn lấp lánh dọa ngừa, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Hạ Tuy hơi hơi híp mắt, đưa tay đặt trên môi, vẻ mặt đứng đắn, nhưng căn bản không nghe được lời già Lý nói.

Già Lý cũng không quấy rầy, chỉ tự than một tiếng kỳ quái rồi thôi, lần nữa bưng nước trái cây ra ngoài.

Đứng hình một hồi lâu, Hạ Tuy cũng chậm rãi hoàn hồn, rõ ràng hắn còn chưa đưa ra câu trả lời sau khi nghiêm túc suy nghĩ, vì sao vốn là muốn khuyên lui vì vấn đề mệnh lý, cuối cùng lại biến thành lý do để bọn họ thử qua lại với nhau rồi?
Hơn nữa, nhưng lại như vậy, đây là hắn bị sàm sỡ rồi sao?
Gương mặt Hạ Tuy từ từ đỏ lên.

Đôi môi của nữ giới điều là như vậy sao? Mềm mềm, còn mang theo mùi hương đặc biệt…
Hạ Tuy thành công ngồi ngẩn người trong phòng làm việc cả buổi chiều, mãi đến chạng vạng già Lý gọi hắn ăn cơm chiều mới bừng tỉnh, sau đó nhìn chằm chằm miếng ngọc còn nguyên hình dạng trên tay.

Hạ Tuy kéo ngăn kéo, tạm thời cất đao khắc ngọc và khối ngọc vào đó, có lẽ, kỳ thật bây giờ cũng không cần vội vã làm thứ này, chờ sau khi Giang Húc phá sản rồi khắc cũng không muộn.

Buổi tối Hạ Dạ sau khi từ địa phủ thỉnh giáo Sổ sinh tử một ít tri thức về Quỷ tu trở về, cứ cảm thấy Hạ Tuy có gì đó kì lạ, tuy rằng cũng đang ngồi thiền tu hành, khí chung quanh thân người cũng không thay đổi, nhưng chỉ có có cảm giác có gì đó khác với thường ngày.

Nếu phải nói, thì có chút giống với mặt nước trước giờ vẫn luôn tĩnh lặng đột ngột lại có chút gợn sóng.

Hạ Dạ nhướng mày, đứng ở bên giường nghiêm túc tự hỏi, Hạ Tuy đã mở mắt ra, "Tiểu Hắc không về với cháu sao?"
Hôm nay Hạ Tuy kính nhờ Tiểu Hắc mang Hạ Dạ đi xuống một chuyến, Sổ sinh tử là Nhân thư tồn tại lâu đời, nói một câu Bác văn quảng thức đầy người mực nước cũng không đủ, đối với Quỷ tu rất là am tường.

Hạ Dạ vừa đi là cả một ngày, lúc này đã đêm khuya giờ Tý.

Hạ Dạ mới vừa có chút cảm giác tò mò thì đã bị câu hỏi cửa Hạ Tuy đánh gãy, cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, tự mình cởi giày bò lên giường, “Nhân thư nói một trong những tảng đá chống đỡ cần Nại Hạ bị nước xói mòn rồi, muốn Tiểu Hắc ở lại xuống đó sửa cầu.


Hạ Tuy gật gật đầu, nhìn Hạ Dạ đã bò đến đây, ngồi xếp bằng chuẩn bị tĩnh tọa tu hành, lúc này mới nhắm mắt lại tĩnh tâm nhập định.

Ngày hôm sau Văn phòng vẫn là không khí nhàn nhã như trước, hơn mười giờ sáng, Hạ Đông đột nhiên chạy tới gõ cửa văn phòng nhỏ của Hạ Tuy, lúc này Hạ Tuy đang xem một quyển sách nước ngoài, “Trưởng phòng, Tề Huy hỏi chúng ta cậu ấy có thể mang một vị trưởng bối đến đây gặp anh hay không, vị trưởng bối kia là đạo diễn Mao.


Cuối cùng còn vô cùng chu đáo giải thích với Hạ Tuy, "Đạo diễn Mao tên là Mao Hạc Nhận, là đạo diễn trứ danh ở Hoa quốc của chúng ta, ở quốc tế cũng rất nổi tiếng, hình như gặp phải chuyện gì, thông qua mối quan hệ tư nhân muốn đến Văn phòng của chúng ta xin giúp đỡ.

"
Cụ thể là chuyện gì, Tề Huy chỉ nói gặp mặt rồi nói.

Văn phòng bây giờ cũng không có vụ án gì, Tề Huy hiểu những quy tắc đó, đương nhiên sẽ không tùy tiện giật dây bắt cầu giúp người khác, chỉ sợ đã gặp việc gì khó giải quyết.

Hạ Tuy gật gật đầu, "Bảo bọn họ đến đây đi.

"
Hạ Đông ra ngoài trả lời điện thoại, Tề Huy nhanh chóng mang theo Mao đạo đến đây, chỉ nửa tiếng sau khi được Hạ Tuy đồng ý đã hỏa tốc chạy đến cửa lớn của Văn phòng.

Hạ Tuy cũng không quá am hiểu đạo diễn nổi tiếng hay không nổi tiếng, nhưng Hạ Đông đã nhanh chóng sưu tầm một đống tài liệu của Mao đạo, để lúc gặp Mao đạo cũng không đến mức tuyệt không biết chút gì về đối phương.

Đạo diễn Mao là một ông lão gầy gò nhưng khỏe mạnh, râu mép gọn gàng, đầu húi cua, đôi mắt hơi đục nhưng vẫn rất có thần.

Có điều trên mặt đối phương lại mang theo vẻ sầu khổ rất rõ ràng, hẳn nhiên là có vấn đề gì rất nghiêm trọng khiến ông ta hốt hoảng bất an, lâm vào căng thẳng, sợ hãi.

Tề Huy dẫn theo đạo diễn Mao đến đây lúc vừa qua ngưỡng cửa đã thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm giác được không khí nóng bức bên ngoài đã bị ngăn lại.

Đạo diễn Mao đang chìm trong u sầu cũng thấy cả người chợt lạnh mà trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ đi theo Tề Huy vào văn phòng.

Sau khi chào hỏi Hạ Đông, Tiểu Uông và già Lý, hai người trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hạ Tuy.

Ánh mắt đầu tiên Hạ Tuy nhìn thấy Mao đạo cũng có cảm giác gì đó không thích hợp, “sinh khí” trên người tựa như bị thứ gì đó lây nhiễm, trở nên không còn thuần nhất.

"Hạ trưởng phòng, lúc này có chút việc riêng phải phiền đến ngài, thật ngại quá…"
Tề Huy nhếch miệng mỉm cười, mí mắt mọc mấy cụm tàn nhàn có chút khốn đốn chớp chớp, tối hôm qua hắn thức cả đêm tại cục cảnh sát, sáng sớm hôm nay lại bị ông nội gọi điện thoại bảo đi đón bác Mao, rồi lại tới Văn phòng, cảm giác mí mắt cũng sắp sụp xuống rồi.


Hạ Tuy mời hai người ngồi xuống, "Không cần khách sáo, nếu thấy tiện, xin cứ trực tiếp nói ra xem đã xảy ra chuyện gì đi.

"
Mao đạo không nghĩ tới vị Hạ trưởng phòng này lại trực tiếp như thế, liếc mắt nhìn Tề Huy, Tề Huy cười cười, hơi gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

Vừa rồi vội vã chạy tới, trên người Mao đạo và Tề Huy ra không ít mồ hôi, lúc này vào phòng làm việc, bị gió ngoài cửa sổ thổi qua, đạo diễn Mao hơi híp mắt nhớ tới cái gì, cảm thấy sởn gai ốc.

Mao đạo năm đó xuất thân là đạo diễn phim nghệ thuật, vẫn luôn không nóng không lạnh, lúc hơn bốn mươi tuổi quay một bộ phim võ thuật mà nổi tiếng khắp Hoa quốc.

Từ đó về sau coi như đã tìm được định hướng cho mình, cách hai năm đều có thể ra một bộ phim điện ảnh, hơn nữa bộ nào cũng nổi tiếng, có thể nói đạo diễn Mao có công rất lớn trong quá trình quảng bá võ thuật truyền thống của Hoa quốc ra thế giới.

Năm nay Mao đạo đã sáu mươi tuổi, muốn quay một bộ phim điện ảnh cuối cùng rồi về hưu, nhưng trong đoàn phim lại liên tiếp phát sinh việc lạ.

Nói đến việc này, phải nói đến bây giờ ông đang gấp rút quay bộ phim “Tu Diệp”, Tu Diệp kể về một vị võ sư của thời dân quốc, trong thời kì loạn lạc như vậy nhưng vị võ sư này vẫn kiên cường bất khuất, hơn nữa cũng không đề cập nhiều đến các cảnh đánh nhau, mà đa phần là những bối cảnh lịch sử người Hoa bị ức hiếp những năm đó.

Những tôn chỉ mà bộ phim muốn biểu đạt tạm thời không nói tới, việc lạ bắt đầu xảy ra từ tháng trước.

Bọn người Mao đạo đến một thôn nhỏ trong núi quay những cảnh phim quan trọng, ai biết việc ngoài ý muốn dần phát sinh, lúc đầu chỉ là mấy việc con con, như bị mất đạo cụ các thứ.

Nhưng càng về sau lại càng nghiêm trọng, đầu tiên là dây cáp bị đứt, dẫn đến một nam diễn viên phụ ngã từ vách núi xuống, bị xuất huyết nội tạng nghiêm trọng, được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời nên xem như thoát khỏi nguy hiểm, sau đó vài hôm trước nhà dựng tạm bị sập, đè chết vài nhân viên công tác.

Liên quan đến mạng người, chuyện này liền nghiêm trọng, Mao đạo cũng không dám xem nhẹ, vô cùng lo lắng tạm dừng công việc quay phim sau đó liên hệ khắp nơi nhờ người tìm đại sư.

Mao đạo lúc trước là người không tin quỷ thần, nhưng mặc kệ là chuyện dây cáp hay là nhà trúc, theo người chuyên nghiệp phân tích phát hiện đó là do con người gây ra, dây cáp bị người ta dùng kéo cắt đứt, còn nhà trúc, toàn bộ khung giàn giống như nháy mắt bị một thanh đao không nhìn thấy chém đứt, vết cắt trơn nhẵn vô cùng.

Mao đạo tìm băng ghi hình ra nhìn chằm chằm một ngày một đêm, cuối cùng phát hiện chuyện này toàn bộ đều xảy ra trong nháy mắt, trong camera ghi lại, sau khi tua chậm đến đoạn dây bị cắt được chụp lại rất rõ ràng, lúc ấy những người cùng đạo diễn Mao xem băng ghi hình đều bị dọa nói không ra lời.

"Có người nói là bởi vì chúng tôi tìm địa điểm đại hung để quay phim, nhưng sau khi chúng tôi quay về, ngay đêm qua, một vị sư phụ quay phim đi tắm bị nước sôi bỏng chết, cảnh sát nói là do máy nước nóng bị trục trặc! "
Mao đạo nói tới đây, đưa tay lau mặt, vẻ mặt vô cùng đau khổ, “Hạ trưởng phòng, anh nói đến tột cùng là máy nước nóng kiểu gì mà chỉ có thể trong vài giây đồng hồ lại có thể làm một người bỏng chết? Hơn nữa người bên ngoài cũng không nghe được tiếng động gì cả?”
Những việc này giống như bộ phim “Tử thần” của nước ngoài, tử thần tạo ra những cái chết “Ngoài ý muốn” để thu gặt sinh mệnh con người, sau khi nghe được tin tức này, ai nấy trong đoàn làm phim đều cảm thấy bất an.

Tuy rằng bây giờ còn chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng trong đoàn làm phim từ diễn viên cho đến nhân viên công tác, ai không thầm mắng Mao đạo lúc trước vì sao lại chọn một nơi như vậy để quay phim.

Bị mắng thì cũng thôi, Mao đạo cũng vô cùng tự trách bản thân mình, cũng hy vọng có thể tìm được phương pháp giải quyết, để không tổn hại đến tánh mạng của ai nữa.

Hạ Tuy hiểu được tính nghiêm trọng của tình hình, gật đầu nhận vụ này, vừa bảo Mao đạo lập tức gọi điện thoại xem có thể để diễn viên và nhân viên công tác đều tụ tập lại, hắn cần phải chính mắt nhìn xem trên người của bọn họ, “Mao đạo, vừa rồi lúc ông tiến vào tôi phát hiện khí trên người ông rất lộn xộn, hẳn là có liên quan đến việc này.


Cả người Mao đạo chợt lạnh, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho vài vị phó đạo diễn, nhà làm phim và nam nữ diễn viên chính thì Mao đạo còn tự mình gọi điện thoại, bảo bọ nhanh chóng thông báo cho những người khác, mặc kệ là gọi điện thoại hay nhắn tin Wechat, bảo mọi người đến căn biệt thự phía đông của đường Ngô Đồng.

Ở Văn phòng chắc chắn không thể chứa nhiều người như vây, cho nên Hạ Tuy nhớ tới căn biệt thự ở phía đông đường Ngô Đồng dưới danh nghĩa của Văn phòng.

Trong một biệt thự tư nhân ở nơi nào đó trong Hải thành, có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nấu canh trong phòng bếp, nồi áp suất bên cạnh đang sôi sùng sục.

Đột nhiên di động để ở phòng khách vang lên, người phụ nữa vốn không muốn để ý tới, nhưng di động vẫn luôn reo không ngừng, đến máy bàn cũng bắt đầu reo, người đại diện và trợ lý bây giờ không có bên cạnh, người phụ nữ buồn bực chỉ có thể tạm thời cầm thìa ra khỏi phòng bếp nhận điện thoại.

Ai biết vừa mới ra khỏi phòng bếp không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, người phụ nữ sợ tới mức hét lên, theo bản năng nấp vào một bên sô pha.

Phòng bếp nổ mạnh vài tiếng, cuối cùng còn có lửa bốc cháy lên, người phụ nữ sợ tới mức vội vàng mở cửa hét chói tai chạy ra ngoài….


Bình luận

Truyện đang đọc