ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tuy không muốn nói nhảm với Liễu Y Y, hắn còn muốn cúp điện thoại miễn cho ảnh hưởng tới giấc ngủ trưa của cậu nhóc.

Tiểu Hải mười lăm tuổi, đang là lúc cơ thể phát triển, bình thường cũng quen ngủ trưa, đột nhiên quấy rầy nhịp sinh hoạt và nghỉ ngơi, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

"Có chuyện gì không? Bây giờ tôi đang bận."

Còn phải vẽ bùa nữa, rồi hai chuỗi tràng hạt gỗ hòe và gỗ đào cũng phải khắc trận pháp lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay sẽ tìm cơ hội hỏi thần linh, tranh thủ sớm một chút tìm về một hồn một phách cho Tiểu Hải.


Trừ việc này ra còn phải mở sạp hàng, tất nhiên là phải chuẩn bị đồ để bán, cho nên Hạ Tuy nói vậy cũng không phải nói dối.

Tiếng khóc nức nở của Liễu Y Y đột ngột dừng, có vẻ không nghĩ rằng thái độ của Hạ Tuy lạnh lùng như vậy, có chút buồn bực, bởi vì quá kinh ngạc không chấp nhận được, giọng nói vốn dịu dàng ngọt ngào cũng trở nên đanh đá chanh chua, "Hạ Tuy anh vậy mà dám nói với em anh đang bận! !"

Đừng nói Hạ Tuy có thể bận gì đó, trước kia dù là Hạ Tuy đang ở nhà cũ ăn cơm với người nhà, chỉ cần cô ta gọi điện thoại, Hạ Tuy lúc nào không phải giống như một con chó trung thành chạy nhanh tới gặp cô ta?

Hạ Tuy bất ngờ không kịp đề phòng bị tiếng nói đâm vào tai, càng nhíu mày sâu hơn , "Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây."

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì Hạ Tuy biết nói chuyện với Liễu Y Y cũng không thể nói rõ ràng, nói chuyện rõ ràng thì còn chấp nhận được, nhưng đối phương nói chuyện gì thì Hạ Tuy cũng khẳng định mình không có hứng thú, cũng không có liên quan đến cuộc sống sau này của hắn.

Chu Khải đang nghiêng người nghe lén vội giả vờ nghiêm túc vùi đầu chơi di động, Hạ Dạ đã yên lặng bay ra ngoài, ghé vào trên vai Hạ Tuy quang minh chính đại nghe điện thoại, Tiểu Hải níu góc chăn không biết lúc nào đã mở mắt ra.

Liễu Y Y lại gọi tới, Hạ Tuy chọn từ chối, ngẫm nghĩ rồi chặn luôn số điện thoại, cảm khái một tiếng thời đại khoa học kỹ thuật thật tiến bộ, đặt di động lên thùng giấy bên giường tiếp tục sạc điện, Hạ Tuy quay đầu đưa tay che mắt Tiểu Hải, "Nhắm lại, ngoan ngoãn đi ngủ."

Giữa hè tháng bảy không khí mang theo hơi ẩm từ biển thổi vào cùng với cái nóng quả là khó chịu, nhưng bởi vì trong phòng có hai con quỷ, mát mẻ vô cùng, Tiểu Hải buổi sáng đi theo ra ngoài đã mệt rồi, bị Hạ Tuy che mắt chỉ một chút, tay đang nắm góc chăn liền buông lỏng ra, nhắm mắt lại ngủ mất.


Hạ Tuy nâng nâng vai bên trái Hạ Dạ đang ngồi, "Đừng lúc nào cũng ngồi lên vai của tôi, đau đấy."

Tiểu quỷ đè người, đè chỗ nào chỗ đó liền đau nhức.

Hạ Dạ liếc mắt xem thường, chớp mắt sau Hạ Tuy cảm thấy trên vai nhẹ nhàng, đây là Hạ Dạ biến mình thành dạng sương khói, tự nhiên sẽ không có trọng lượng.

Hạ Tuy thở dài, vươn tay ôm Hạ Dạ đặt xuống giường, "Tôi phải đi xử lí những thứ mua về hôm nay, cậu đi theo không thích hợp, Chu Khải, trông chừng bọn nhỏ."

Quỷ đại ca thì có gì mà cần trông, cũng không phải thật sự là một đứa trẻ, Chu Khải có chút ngượng ngùng ngồi dịch sang một bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Buổi chiều bớt thời giờ đốt notebook bằng giấy cho Chu Khải, Hạ Tuy cắt rời từng hạt trong hai xâu chuỗi, khắc trận pháp lên từng viên một, bởi vì dùng dao phay, không tiện tay, khắc tương đối chậm, chờ đến khi già Lý tan làm về nhà cũng miễn cưỡng khắc xong một chuỗi.

Hạ Tuy cũng không nóng nảy, trước tiên khắc chuỗi gỗ hòe, đêm nay đem xâu lại, ngày mai Hạ Dạ và Chu Khải có thể dọn vào, có trận pháp bảo hộ, sau này có đi theo hắn trừ yêu diệt ma đụng phải những pháp khí cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Một hạt châu cũng giống một căn phòng vậy, sau này xỏ thành dây đeo tay Hạ Tuy có thể dùng để tạm thời giam giữ vài con quỷ, không cần tạm thời dùng nhành liễu hoặc thẻ căn cước nữa.


Nói đến thẻ căn cước, trong thẻ căn cước của Hạ Tuy còn đang giam vài tàn hồn trong nhà xác, chút nữa tập luyện buổi chiều xong sẽ lấy ra xử lí, xem có thể hỏi được thêm đầu mối gì không.

Hạ Dạ kiên quyết cho rằng đám người bác sĩ Lâm chết còn chưa hết tội, người chết đang báo thù, là hợp lí, cho nên Hạ Tuy vừa hỏi Hạ Dạ liền kiên quyết không lên tiếng, Hạ Tuy chỉ có thể tự nghĩ cách.

Suy nghĩ của Hạ Dạ rất đơn giản, bị người hại chết, lại trở về giết người, có nhân có quả, nếu anh giết người, thì ở điện Diêm Vương sẽ xuất hiện nhân quả, chắc chắn sẽ bị hỏi tội.

Nhưng mà quỷ giết người đã dính máu tươi, có thể sẽ không nhất định như mong muốn ban đầu, báo được thù được rồi sẽ mãn nguyện trở về điện Diêm Vương chịu phán xét, đa phần sẽ bị sát khí làm mụ mị đầu óc, từ đó đi vào lệ quỷ Tu La đạo, ngây






Bình luận

Truyện đang đọc