ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH



Từ Nhị khóc như vậy, Hạ Tuy chững lại một chút, há mồm muốn “trấn an” cô gái nhỏ, ở giường trên Từ Hiểu vừa bị lấy máu đột nhiên tỉnh dậy hét lớn một tiếng"Ai!"

Còn chưa dứt lời thì đã trực tiếp nhảy từ trên giường trên xuống đất, tiếng vật nặng rơi xuống tiếp đất, cho dù đã chùn chân lại để tránh giảm xóc nhưng vẫn bị lảo đảo một chút, còn chưa kịp cảm giác được cơn đau, vươn tay đẩy Hạ Tuy nhào tới muốn bảo vệ em gái.

Đáng tiếc cho dù Hạ Tuy bản lĩnh võ thuật còn chưa khôi phục, thì chỉ cần dựa vào một thân thịt béo kia, dù đứng bất động cũng có thể làm Từ Hiểu dội ngược trở về.

Từ Hiểu bị đẩy ngược trở lại ngã chỏng vó xuống giường của em gái, lại không quên vừa thở dốc vừa lui dần về phía em gái, cuối cùng dang hai tay chắn trước người Từ Nhị, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Tuy.

Từ Nhị thấy anh trai chật vật như vậy, tuy rằng cảm động, nhưng nhất thời không biết là cảm giác gì bật cười một tiếng.

Từ Hiểu bị cười đến cả người cứng đờ, vốn muốn quay đầu trừng mắt với em gái, nhưng lại không dám nhìn đi chỗ khác, sợ kẻ xấu có động tĩnh gì khác.

Hạ Tuy ho khan một tiếng, hắng giọng, cố gắng làm giọng của mình mềm mỏng một chút không dọa sợ hai đứa trẻ, "Chào hai đứa, chú ở nhà ông Lý hàng xóm, vừa rồi em gái cháu bị thứ kia cuốn lấy, chú thuận tiện vào đây giúp đỡ một chút."

Lúc này may là chưa nói cái gì cô gái nhỏ bị quỷ vật gặm các thứ.

Từ Nhị khóc một chút cũng bớt sợ rồi, hít hít mũi nắm chặt cánh tay anh trai, nhỏ giọng nói, "Anh hai, vừa rồi em gặp ác mộng, vừa mở mắt thì nhìn thấy chú này đang nắm một đám khói đen, anh không biết đâu đám khói đen đó la hét lớn đến chấn động làm em hộc máu luôn, nhìn nè!"

Vừa nói chuyện vừa duỗi cổ đưa mặt ra trước cho anh trai nhìn thấy vệt máu ở khóe miệng của mình.

Từ Hiểu vừa nghe Hạ Tuy nói mình ở nhà họ Lý hàng xóm, trong lòng còn cười lạnh một tiếng không chịu tin, lúc này nghe em gái nói xong lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ.


Mặc dù em gái có chút kém uy tín, nhưng cũng không kém đến mức nói bừa theo người ta như vậy.

Hạ Tuy sợ những người khác trong Từ gia cũng tỉnh lại, quỷ vật kia xuất hiện nơi nào thì nơi đó sẽ tản ra một từ trường kì lạ, làm cho những sinh vật trong phạm vi quanh đó sẽ lâm vào mê mang.

Sở dĩ Từ Hiểu tỉnh lại nhanh, là bởi vì bị Hạ Tuy trích máu tươi khơi thông thần hồn tạm thời bị phong bế trong thân thể, còn những người khác nếu như cơ thể khỏe mạnh thì ước chừng hai mươi phút sau là sẽ tỉnh lại.

Nếu những người khác ở Từ gia phát hiện ra hắn, Hạ Tuy sợ bản thân thật sự bị xem thành kẻ trộm đánh trước rồi tính.

Cô gái nhỏ không khóc nữa và còn được anh trai bảo vệ an ủi, Hạ Tuy cũng thở phào, cuối cùng bản thân cũng không cần bận tâm đi an ủi người khác nữa, thái độ trở nên tự nhiên hơn, "Quỷ vật vừa rồi hẳn là do linh hồn của những bào thai bị chết tạo thành, vài ngày tới cố gắng đừng ra ngoài ban đêm, chú sẽ dùng máu tươi của anh trai cháu vẽ cho cháu một cái ấn ổn định thần hồn, miễn cho lúc ra ngoài hơi thở ở thần phủ lại lôi kéo đồ vật khác lại đây."

Cái này cũng giống như mở một gói thức ăn ngon, mùi thơm sẽ tản ra ngoài, chính là sẽ lôi kéo một vài quỷ vật thèm ăn rỏ dãi.

Từ Hiểu đột nhiên nhớ tới trước khi mình tỉnh lại cảm thấy đầu ngón tay hơi đau, lại vừa thấy một giọt máu tròn vo trên ngón tay của Hạ Tuy, cũng tin chuyện Hạ Tuy nói hơn phân nửa.

Từ Nhị vừa nghe Hạ Tuy nói như thế, nghĩ đến còn có những con quỷ khác sẽ nhân lúc trời tối lại tới gặm mình vài ngụm, nhất thời sợ run cả người, hai tay bấu chặt cánh tay anh trai vừa duỗi mặt lại gần, để Hạ Tuy dễ dàng vẽ ấn lên trán mình.

Hạ Tuy để giọt máu tại ấn đường của Từ Nhị, môi khẽ niệm lẩm nhẩm không ra tiếng, cũng không có làm gì thêm, giọt máu kia vậy mà thật sự biến mất ở ấn đường của Từ Nhị, thay vào đó chỗ ấn đường lại có thêm một nốt ruồi son nhỏ.

"Chờ khi cháu hoàn toàn khôi phục thì nốt ruồi này sẽ biến mất."

Hạ Tuy nghĩ đến những cô gái nhỏ có thể sẽ để ý tới diện mạo của mình, lúc này mới cố ý nói thêm vài câu.

Từ Nhị vui mừng quay đầu lại để anh trai nhìn giúp mình, trong lòng Từ Hiểu đã hoàn toàn tin, đẩy trán em gái ra hỏi Hạ Tuy, "Chú. . . Anh trai, em gái em mấy này nữa có thể bị khó chịu gì hay không, có thể uống nước bùa hay ăn chút đồ bổ gì hay không?"

Vốn muốn gọi bằng chú, dù sao nhìn Hạ Tuy một thân mập mạp có vẻ già dặn, nhưng nghĩ lại dù là bà lão sáu mươi cũng thích bị dụ ngọt gọi bằng chị gái, Từ Hiểu mới sửa miệng.

Lỡ mà kêu bằng chú xong người ta không vui không chịu giúp em gái thì phải làm sao?

Từ Hiểu tuy rằng chỉ mới hơn mười ba tuổi, nhưng dù sao cũng là một người anh, bây giờ có động tĩnh lớn như vậy mà cha mẹ với bà nội chưa ai tỉnh đậy, Từ Hiểu chỉ có thể cố gắng tạm thời làm chủ gia đình thôi.

Hạ Tuy suy nghĩ, "Có thể cho em gái cậu ăn thức ăn bổ máu."

Tuy rằng thần hồn bị tổn hại, nhưng máu cũng xem như một loại vật dẫn, nó giúp cơ thể vận chuyển các chất dinh dưỡng, cũng có tác dụng săn sóc thần phủ, có thể nói đó là một cơ quan của cơ thể người có thể tiếp cận trực tiếp với thần phủ nhất.

Cho nên chúng ta thường thấy dùng máu vẽ bùa thi pháp, chính là mượn lực lượng của thần hồn.

Tu sĩ có thể mượn lực của quỷ thần, tất nhiên cũng có thể mượn lực của thần hồn của mình rồi.

Huyết khí đầy đủ thì tinh thần sung túc, nếu mà khí huyết suy nhược tinh thần sẽ uể oải thậm chí ảnh hưởng số mệnh không tốt.

Nói đơn giản, bổ huyết, cũng chính là một biện pháp bồi bổ thần hồn.


Từ Hiểu không biết những nguyên nhân trong đó, chỉ nghĩ rằng tổn hại đến thân thể thì nên bổ huyết là đúng, nữ sinh mỗi tháng đến kinh nguyệt đều phải bổ huyết vậy.

Từ Hiểu tự nghĩ ra lời giải thích đúng lý hợp tình, gật gật đầu, cảm ơn Hạ Tuy, "Vậy cha mẹ với bà nội em tại sao tới giờ vẫn chưa tỉnh?"

Vấn đề này Từ Hiểu đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng lúc đó cậu nhóc còn xem Hạ Tuy là kẻ xấu, nếu lúc đó mà mở miệng hỏi chẳng phải trực tiếp cho đối phương biết hai anh em không có người để cầu cứu hay sao.

Từ Nhị nhéo nhéo ấn đường nửa ngày cũng không có cảm giác gì, vốn dĩ cả người đều đau, nhưng vừa rồi được Hạ Tuy vẽ ấn, đầu óc tỉnh táo, cả cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.

So với Từ Hiểu, Từ Nhị càng tin tưởng ông chú nhà hàng xóm này hơn, lúc này cũng lo lắng hỏi Hạ Tuy, tự mình bước xuống giường, nghiêng người qua sờ sờ trán của bà nội.

"Yên tâm, đừng cố gắng đánh thức bọn họ, chút nữa bọn họ sẽ khôi phục lại như lúc đi ngủ bình thường. Để ý xem ngày mai có thấy chỗ nào không thoải mái thì buổi trưa tới tìm chú, chú đi trước đây."

Hạ Tuy cũng không muốn chậm trễ thêm nữa, Từ Hiểu tỉnh lại đã trì hoãn một chút thời gian của hắn rồi, Hạ Tuy không thể ở trước mặt hai đứa trẻ bại lộ tình trạng thật sự của mình, chỉ sợ làm hai đứa nhỏ sợ hãi.

Dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ, Từ Hiểu lờ mờ nhìn thấy em gái đang sờ trán bà nội, thấy em gái không tỏ vẻ gì, biết là bà nội bình thường, lúc này mới thật sự an tâm, tự mình xuống giường tiễn Hạ Tuy.

Hạ Tuy muốn từ chối, những nghĩ lại lúc nãy hắn mượn âm khí mở cửa, lúc này quả thật cần có người ở bên trong khóa trái cửa mới được, cũng không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài.

Đứng ở cửa, Từ Hiểu lại nói cảm ơn Hạ Tuy lần nữa, "Anh ơi, anh tên gì vậy? Chuyện này em có thể kể với cha mẹ không?"

Có vài người không thích việc mình làm bị người khác biết, Từ Hiểu hỏi như vậy, chứng tỏ suy nghĩ rất chu đáo và lễ phép.

Hạ Tuy khoát tay, "Anh tên là Hạ Tuy, tạm thời ở nhờ nhà của ông Lý, nhớ không được tùy tiện nói chuyện này với người khác, nhớ khóa kỹ cửa."

Từ Hiểu lên tiếng, duỗi cổ nhìn theo Hạ Tuy xoay người bước vào nhà kế bên, lúc khóa cửa lại lầm bầm một câu: cửa có khóa kỹ không phải cũng bị anh mở được hay sao.

Có điều Từ Hiểu cũng chỉ nói thầm như vậy, trong lòng vẫn rất cảm ơn Hạ Tuy, lại vô cùng bội phục bản lĩnh của Hạ Tuy.

Trong cảm nhận của Từ Hiểu, người có khả năng lợi hại như vậy, chú Hạ Tuy nhà hàng xóm nhất định là một cao nhân cực kì lợi hại, tiễn người đi rồi mới bất giác cảm thấy hưng phấn vô cùng, không nghĩ tới những gì diễn trong phim ma đều có thật, quá ngầu!

Hạ Tuy sau khi về phòng thì lên giường ngồi, bởi vì quỷ vật biến mất, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị chung quanh đã khôi phục nguyên trạng, những con muỗi mất tăm tích lúc này bây giờ lại xuất hiện vo ve quấy nhiễu người ta, tùy thời đều có thể tìm chỗ hút máu người ăn một bữa no nê.

Hạ Tuy thả lỏng cơ thể khôi phục lại tinh thần, quyết định ngày mai nghĩ cách đi tìm một con tiểu quỷ về đây, vừa có năng lực đuổi muỗi vừa có thể điều hòa không khí, có điều như vậy cũng phải tìm chút đồ bố trí trận pháp, miễn cho âm khí của tiểu quỷ ảnh hưởng người khác.

Sáng hôm sau vẫn như cũ thức dậy lúc bốn giờ, có câu nói canh ba đốt đèn canh năm gà gáy, canh năm là lúc bốn năm giờ, Hạ Tuy cũng thật sự nghe tiếng gà gáy.

Bởi vì sáng sớm hôm qua Hạ Tuy dậy sớm tập luyện, già Lý lại là một người già, ngủ cũng ít, vừa đúng bốn giờ đã thức dậy, pha cho Hạ Tuy ly sữa lót dạ, điểm tâm thì chờ Hạ Tuy luyện xong ăn cũng không muộn.

Tiểu Hải cả ngày không có phiền não, buổi tối đi ngủ từ sớm, kể cả nằm mộng cũng không có, biết anh trai và ông nội dậy sớm, tự mình cũng trở dậy mặc quần áo.

"Tiểu Hải, con dậy làm gì? Trời còn chưa sáng!"

Già Lý vừa mới nấu nước pha sữa cho Hạ Tuy, quay đầu liền nhìn thấy cháu trai mặc quần áo xốc xốc xếch xếch bước ra, trên mặt cười khờ khạo.


Hạ Tuy nhận lấy chén tò mò nhìn sữa bên trong, cảm thấy thời đại này thật thần kỳ, một ít bột phấn pha với nước liền thành sữa, như vậy quả thật tiện lợi rất nhiều.

Tiểu Hải cười ha ha, đi qua phía Hạ Tuy, cọ đến bên người Hạ Tuy liền vươn tay túm lấy vạt áo của hắn, "Anh ơi!"

Lại nói Tiểu Hải cũng chỉ mới mười lăm tuổi, Hạ Tuy cũng đã hai mươi sáu, kêu Hạ Tuy bằng chú vẫn được, có điều Tiểu Hải kiên trì muốn gọi Hạ Tuy là "Anh", Hạ Tuy lại gọi già Lý là "Ông lão", ba người cứ xưng hô như vậy, cũng không quan tâm có hợp hay không.

"Tiểu Hải ngoan, ông nội pha sữa cho con, uống rồi trở về ngủ tiếp ha!"

Già Lý sợ Tiểu Hải quấy rầy Hạ Tuy tu luyện, rủi mà Hạ Tuy tu hành không thuận lợi chậm trễ không tìm về hồn phách của thằng bé, vậy thì nguy rồi.

Hạ Tuy rút khăn tay trong túi áo của Tiểu Hải thuận tay lau nước miếng cho cậu ta, "Ông lão ơi, tôi mang Tiểu Hải đi tập luyện buổi sớm đây, tôi phát hiện Tiểu Hải rất có thiên phú ở phương diện này, cho dù không chủ tâm học cái này thì đi theo nghe một chút cũng tốt."

Hạ Tuy vừa nói như thế, già Lý tất nhiên cũng không phản đối nữa, Hạ Tuy nói tốt cho cháu trai thì nhất định là tốt.

Trong nhà không có cốc thủy tinh gì cả, chỉ có hai cái cốc nhựa dùng đựng nước đánh răng, hiện giờ có thêm Hạ Tuy, trong nhà lại có thêm một cái cốc nhựa.

Đừng thấy trong nhà nghèo đến nỗi ăn trộm cũng không thèm cạy khóa, già Lý vẫn rất chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm này kia, tuyệt đối sẽ không dùng cốc nhựa đựng nước nóng cho cháu trai uống, cho nên Hạ Tuy và Tiểu Hải uống sữa đều là dùng chén ăn cơm.

Nhìn cử chỉ hành vi của Hạ Tuy có thể thấy, kỳ thật người này đối với phương diện ăn uống ngủ nghỉ điều kiện có kém hơn cũng có thể chấp nhận được, dù sao cũng là một nam nhân trải qua mấy chục năm rèn luyện rồi.

Nhớ lúc trước đi trừ yêu cho một nhà giàu lấy tiền trở về đi vừa đến chân núi Thanh Phong thì túi đựng tiền bị rơi xuống khe vực Hạ Tuy cũng mặt không đổi sắc mà nhanh chóng trở về, lúc về cũng không dám nói với hai đệ tử mập và đệ tử ốm của mình, sợ làm cho hai đứa đang chờ ở nhà tức chết.

Tác giả có lời muốn nói:

Tự nhiên đạo thông báo tuyển dụng truyền nhân:

Tuyển gấp ít nhất một người, không quy định giới tính tuổi tác chủng tộc sống chết các kiểu.

Yêu cầu cơ bản: chịu được khổ nhọc lòng dạ rộng lớn.

Chú ý: ưu tiên người bị sét đánh giữa trưa trời nắng [mỉm cười]




Bình luận

Truyện đang đọc