ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tuy đối với tình trạng của Hạ lão thái thái bây giờ, không có vui sướng khi trả được thù, cũng không có cảm giác thương cảm của con cháu, nghe qua rồi thôi, tâm trạng không bị dao động, thậm chú người này cũng không tồn tại trong đầu hắn quá nửa giây, “Được, lúc đó tôi sẽ trực tiếp đến nghĩa trang.”
Hạ Phong ngồi ở ghế sau, lấy di động quay đầu nhìn những căn hộ sáng đèn ngoài cửa sổ, trong lòng đau xót, “A Tuy, ngày mai anh đến đón chú, chú với anh vừa đi vừa nói chuyện.”
Hạ Tuy trầm mặc không nói, đương nhiên đã nghe ra được vẻ buồn bã trong lời nói của Hạ Phong, một lát sau, Hạ Tuy trả lời một chữ “Được”, do dự một giây, vẫn không nói ra.
Vốn dĩ Hạ Tuy muốn khuyên nhủ Hạ Phong tìm một đối tượng để lập gia đình, như vậy hắn sẽ không cảm thấy tình thân không có chỗ để gửi gắm, phiền muộn cũng sẽ được ấm áp của gia đình bù đắp lại.
Có điều Hạ Tuy cảm thấy đề tài này quá thân thiết, hắn nói ra không thích hợp lắm, thôi, sau này sẽ thỉnh một lá bùa Hồng loan thần điểu cho Hạ Phong.

Hồng loan làm chủ những việc hỉ sự hôn nhân của nhân gian, so với bùa Đào hoa còn thích hợp hơn.

Đào hoa phù sẽ phù trợ vận đào hoa, mặc kệ là tốt hay xấu, mà Hồng loan thần điểu phù chỉ gọi tới một người, đó chính là người trong số mệnh, được cùng ghi tên trong Sổ nhân duyên.
Hạ Phong thân thể khỏe mạnh sự nghiệp thành công, cũng không biết tại sao năm nay đã sắp ba mươi mà vẫn là một cây Vạn tuế không nở hoa.
Hạ Phong cũng không biết rằng bản thân mình nhìn ngọn đèn sáng của những căn hộ ngoài kia, nhất thời nghĩ đến nhà mình bây giờ nhà không ra nhà, thở dài phiền muộn, lại đưa tới ý tưởng như thế cho Hạ Tuy, ngày hôm sau lúc tự lái xe đến đón Hạ Tuy thì được Hạ Tuy đưa cho một chiếc bùa bằng ngọc tinh xảo, thật sự rất xúc động, trịnh trọng đeo ngọc phù lên cổ tay bên không đeo đồng hồ của mình.

Miếng ngọc phù kia nhỏ nhỏ xinh xinh, bên trên có khắc một con thần điểu màu đỏ đang giương cánh ngửa mặt lên trời giơ móng vuốt, thần điểu được điêu khắc rất sống động, quanh thân có ngọn lửa rực cháy, thoạt nhìn rất có khí thế.
Hạ Phong không biết đây là Hồng loan thần điểu, tự suy diễn đây chắc là thần thú bảo vệ bình an gì các kiểu, trong lòng vô cùng vui mừng, trên gương mặt luôn không có vẻ buồn vui cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Hạ Tuy tặng đồ xong cũng không nói thêm gì, chuyện riêng tư này nói ra thì quá mức thân thiết, Hạ Phong vô cùng vui mừng nhận được cái gì cũng không có hỏi, ngược lại khiến Hạ Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Muốn đến tảo mộ cho Hạ lão gia, đương nhiên Hạ Phong đã sắp xếp từ trước, chờ sau khi Hạ Tuy và Hạ Phong đến khu mộ của Hạ gia, người giữ nghĩa trang chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi mất, cũng không quấy rầy hai anh em.


Mộ bia của Hạ lão gia ở phía trên con trai và con dâu một chút, đối với cha mẹ, Hạ Phong cũng không có nhiều đề tài trò chuyện với Hạ Tuy, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng có rất nhiều chuyện đều nhớ trong đầu chờ lớn rồi từ từ ngẫm lại, có thể suy nghĩ cẩn thận.
Lúc trước có lẽ không phải cha mẹ không hiểu được hành vi của bà nội, mà Hạ Phong không thể hiểu được lối suy nghĩ vì sự phát triển của gia tộc lại làm tổn thương ruột thịt như thế.

Giống như ông nội đã nói, nếu muốn Hạ gia ngày càng lớn mạnh, vì sao không tự mình cố gắng? Nói cho cùng, vẫn là dã tâm quá lớn nhưng không có lòng tin với chính mình, cho nên mới đi vào con đường sai lầm.
Hạ Phong cố ý dẫn Hạ Tuy đi đường vòng, không để Hạ Tuy đi qua mộ của cha mẹ, trực tiếp đến mộ của Hạ lão gia.

"Gia gia chắc là nhiều năm trước đã đầu thai rồi? A Tuy, người chết sau khi đầu thai, cũng là ở thế giới này sao?"
Hạ Phong yên lặng đặt một bó hoa trước mộ, lại lau lau ảnh chụp của ông nội trên bia mộ, sau đó cùng Hạ Tuy khấu đầu trước mộ bia, nhìn ảnh chụp của ông nội, Hạ Phong đột nhiên tò mò hỏi.
Từ khi biết thân phận và bản lĩnh hiện giờ của em trai, Hạ Phong thỉnh thoảng cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, như vậy sẽ xuất hiện một vòng tuần hoàn rất không được tự nhiên.
Nếu người chết đi đầu thai đều ở thế giới này, chẳng phải mấy trăm ngàn năm qua liên tục luân hồi, mọi người không biết bản thân mình là cha mẹ của con mình, hay con mình kiếp trước lại là một trưởng bối nào đó của mình?
Đời đời con cháu tuần hoàn liên tục như vậy, sợ rằng vai vế cũng loạn cào cào, nói không chừng ngày nào đó lật xem gia phả, có ai đó trùng hợp đầu thai thành con cái của chính mình, vậy thật là rối rắm.

Hạ Tuy đột ngột bị Hạ Phong hỏi vấn đề này, bật cười nói, "Trong cuộc sống, không phải chỉ có một thế giới này thôi đâu, Phật nói mỗi bông hoa là một thế giới, Đạo nói ba nghìn tiểu thế giới, trong một đại thế giới, chứa nhiều tiểu thế giới giống như bánh răng quay quanh trục tạo thành đại thiên thế giới, vì thế mới có cách nói một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian."
Hạ Tuy ngước nhìn bầu trời xanh lam như được gột rửa, "Đôi mắt của chúng ta có tầm nhìn giới hạn, mà thế giới rộng lớn vô biên, mọi thứ chỉ như một cái chớp mắt, mà Đài luân hồi của địa phủ có thể liên kết với các thế giới khác, một linh hồn, cho dù đầu thai mấy vạn năm, sợ rằng không nhất định có thể đầu thai đến cùng một thế giới."
Cho nên Hạ lão gia đầu thai, cũng có thể đã trưởng thành ở một thế giới khác.
Hạ Tuy cho rằng Hạ Phong đang nhớ ông nội, nên muốn hắn giúp đỡ nhìn xem ông nội đầu thai chuyển thế đến nhà nào, Hạ Tuy giải thích một phen, tỏ vẻ bản thân mình cũng bất lực.
Hai người suy nghĩ tréo ngoe, nhưng lại chó ngáp phải ruồi mỗi người đều xem như đạt được mục đích, một người thở phào gỡ bỏ lý luận rối rắm kia, một người thấy Hạ Phong không nghĩ nhiều nữa, hẳn là đã bỏ qua ý định đó rồi.
Nếu người đã đi đầu thai, Hạ Phong cũng không còn định sau khi tế bái mới trò chuyện nữa, may mà lần này còn có em trai ở bên cạnh, hôm nay trời cũng đẹp, chung quanh lại không có người, khó được một ngày thư thái, Hạ Phong ngồi lên một phiến đá bên cạnh mộ của ông nội, lại chỉ chỉ phiến đá bên còn lại, “Đến đây, chúng ta ngồi một lát, coi như một trái một phải bên cạnh ông nội.”
Hạ Tuy thấy Hạ Phong
.


Bình luận

Truyện đang đọc