ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước đó Tiểu Hắc đi theo sau chân Hạ Tuy, cơ thể nó quá nhỏ, lực chú ý của Tiểu Mục lại bị Hạ Dạ trắng trẻo mập mạp hấp dẫn, cho nên cậu nói chuyện với bọn người già Lý một lúc lâu cũng không để ý thấy.

Lúc này Tiểu Hắc đã nhảy lên túi lưới của Tiểu Mục, còn đang dùng sức khua bốn chân trong không khí, trong lỗ mũi rên ư ử không ngừng, nhìn quá là đáng thương.

Buổi sáng lúc ra ngoài Hạ Tuy nghĩ dùng dây xích dắt Tiểu Hắc đi trên đường không tiện lắm, vì vậy đã cột trên vòng cổ của Tiểu Hắc một cái túi tiền, bên trong để mấy lá bùa hạn chế, trong đó có một lá bùa giam cầm, hiệu quả giống như thuần hóa thú cưng trong mấy trò chơi của bọn Chu Khải hay chơi, khiến Tiểu Hắc chỉ có thể hoạt động dưới chân của hắn trong phạm vi nhất định.

Tuy rằng vẫn không thể ngao du tận hưởng thế giới tràn đầy mùi đồ ăn này, nhưng ít nhất trên cổ cũng không cần phải kéo theo sợi xích sắt nặng nề nữa.

Tiểu Hắc bị Hạ Tuy cho đeo vòng cổ lên thì có cảm giác như cả người vốn không có mấy sức lực còn bị mất đi phân nửa, đến nổi há miệng cắn thôi còn bị cấm chế.

Nói ví dụ như những đồ vật được Hạ Tuy cho người mang tới thì không có việc gì cả, dù là sắt thép nó cũng có thể cắn đứt.


Nhưng nếu như là người khác mang đến, thì ngay cả một khúc xương nho nhỏ nó cũng không cắn được, nếu như không được ai cho, vậy thật tốt, cả hàm răng của nó chỉ giống như răng sữa thôi, lúc này đến cả cái túi lưới cũng cắn không rách, ngược lại còn bị vướng răng vào đó không lấy ra được.

Hai ngày ngày nay nó đều tìm cơ hội để mài hỏng cái vòng cổ, đáng tiếc đến bây giờ Tiểu Hắc vẫn chưa nhìn thấy chút hi vọng thành công gì, cho nên lúc này Tiểu Hắc bị Tiểu Mục bắt lên cầm trong tay cũng chỉ có thể bực mình đạp hai chân sủa gâu gâu.

"Chó con, cái này mày không thể ăn được, chờ mày lớn rồi mới có thể ăn.

Ông ba, đây là loại chó gì vậy, nó nhỏ xíu à?"
Nhìn nhỏ, cầm trong tay càng nhỏ hơn, đám lông mềm xốp xốp, Tiểu Mục nghĩ có thể nhét vừa trong chén uống trà của những ông lão trong thôn, người thành phố đúng là có khác, nuôi thú cưng cũng kì lạ như vậy.

"Đây là chó nuôi trong đơn vị của ông, mọi người đi rồi thì không ai chăm sóc nó, nên mới mang theo.

Đi, Tiểu Mục, về thôn thôi, lá nữa ông còn phải đến uống chén trà tán gẫu với ông nội của con.

"
Tiểu Mục vẫn còn tâm tính thiếu niên, nhìn thấy đồ vật kì lạ là sẽ quên mất chuyện chính, nghe vậy lập tức nhớ tới, khom lưng đặt Tiểu Hắc xuống đất, đứng lên đi đến bên cạnh Lý Hải Sinh, lại bắt đầu vừa đi vừa trò chuyện với người bạn của mình.

Hạ Tuy nghĩ dọc đường quả thật chưa cho Tiểu Hắc ăn gì, thở dài, vói tay ra sau ba lô lấy một sấp bùa, thừa dịp chung quanh không người Tiểu Mục lại đi phía trước, nhanh chóng nhét vào miệng của Tiểu Hắc.

Cuối cùng cũng có ăn, Tiểu Hắc không chờ được há mồm cắn một ngụm nuốt hết vào bụng, Hạ Tuy nghi ngờ nó hoàn toàn không nhai mà nuốt luôn.

Tiểu Hắc ăn rồi còn không thỏa mãn, chân sau đạp đạp nhảy lên ôm lấy cổ tay đang muốn thu về của Hạ Tuy, lại nghiêng đầu vừa cọ vừa liếm ngón tay, trong cổ họng phát tiếng kêu ư ử lấy lòng.


Sau khi lăn lộn một hồi lại ngửa đầu quan sát Hạ Tuy, phát hiện vẻ mặt của Hạ Tuy rất phức tạp, Tiểu Hắc cho rằng Hạ Tuy không hài lòng, vội vàng lùi lại rồi đứng trên hai chân sau, hai chân trước chắp lại làm động tác vái lạy.

Hạ Đông và Chu Khải ở bên cạnh nhìn thấy cười không ngừng, Lý Hải Sinh và già Lý cũng nhìn lại, cũng nhịn không được cười, Tiểu Mục thì sửng sốt, trong miệng thầm nói, "Chu choa mạ ơi, quả nhiên là chó từ thành phố tới.

"
Tiểu Mục bắt đầu hiểu được vì sao cha mẹ cực khổ như vậy cũng duy trì muốn cho cậu vào thành phố để đi học, nhìn xem, chó trong thành phố mà đã thông minh như vậy, nếu người đến thành phố có phải sẽ càng thông minh hay không?
Chu Khải cười ha ha, không biết từ nơi nào lấy ra một miếng thịt khô, ngồi xổm xuống đút cho Tiểu Hắc, còn bạo gan sờ sờ đầu Tiểu Hắc, "Được lắm Tiểu Hắc, không hổ là chó do lão đại nuôi, năng lực học tập thật không phải bình thường!"
Ngày hôm qua Chu Khải đã lấy di động cho Tiểu Hắc xem rất nhiều video thú cưng, lấy cớ để Tiểu Hắc đuổi kịp thời đại, không thể làm một con chó lạc hậu.

Sờ xong rồi cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngứa, giống như bị điện giật vậy.

Chu Khải nghĩ là trên lông của Tiểu Hắc tĩnh điện, rút tay lại chà xát vào ống quần, cũng không để ý chuyện này.

Hạ Dạ mở mắt nhìn chằm chằm hành động của tên ngốc này, không biết nên nói gì, quả nhiên là một vị dũng sĩ, sau này vẫn nên ít khi dễ tên này một chút.

Tuy rằng Hạ Dạ cũng không biết Tiểu Hắc là gì, nhưng có quan hệ với địa phủ, trên người lại tản ra khí tức khiến quỷ tà không dám lại gần, nhất định là kẻ thù trời sinh của quỷ, nói không chừng nếu không có vòng cổ thì Tiểu Hắc đã nhảy lên cắn một ngụm ăn luôn hai đứa nó rồi.

Chậm trễ như vậy trong chốc lát, mọi người cũng về đến thôn, nhà của già Lý đã rất nhiều năm không có người ở, lúc này trở về nhìn xem còn phải sắp xếp gì không, nếu không thể ở thì phải vào thôn xin ở nhờ.

Thôn Câu Lặc đơn sơ đến nỗi cổng thôn chỉ là hai tảng đá lớn, còn không có tường bao gì, đi vào cũng chỉ có mấy người, đa phần là người già và trẻ em.

Già Lý đã hơn hai năm không về, năm đó sau khi con trai và con dâu xảy ra chuyện già Lý có về một lần, nhưng mà sau đó còn phải vội vã vào bệnh viện chăm sóc cháu nội, cho nên hậu sự của con trai con dâu cũng làm đơn giản, cũng là nhờ có mọi người trong thôn giúp đỡ.


Biết già Lý muốn tìm hung thủ tông chết con trai con dâu, lúc ấy một đám ông già bà lão còn góp tiền, nhờ thôn trưởng đưa cho già Lý.

Những tình cảm đó già Lý đều vội vã nhận rồi đi, lúc này trở về ngoại trừ tảo mộ con trai con dâu, quan trọng còn phải cảm ơn những người trong thôn, cũng để mọi người thấy cháu trai đã khỏe mạnh để họ được yên tâm.

Thôn Câu Lặc là một thôn nhỏ, có mấy chục hộ gia đình, hiện giờ không phải cuối năm cũng không phải lễ tết, trong thôn cũng chỉ còn mấy chục người sinh sống, còn phải tính luôn cả bọn trẻ con nữa.

Nhà của Lý Hải Sinh ở cuối thôn, một đường đi qua con đường chính trong thôn, mọi người trong thôn lúc nhìn thấy đều vẩy tay chào hỏi già Lý, biết đứa cháu của Lý gia đã khỏe lại, đều nói là Hải thần phù hộ, lại nhìn cách ăn mặc của bọn người Hạ Tuy, là người trẻ tuổi trong thành phố, biết được Hạ Tuy bây giờ là lãnh đạo của già Lý, lại nhìn Hạ Tuy có khí chất không giống người thường, mỗi người vừa nhiệt tình lại vừa kính trọng, đối với Tiểu Hắc đi phía sau gót chân của Hạ Tuy cũng bị không ít người ngưỡng mộ vậy xem.

Làm người lãnh đạo trong thành phố lớn, chắc chắn không phải người thường, nuôi chó cũng kì lạ như vậy, chắc chắn không phải là con chó bình thường, không thấy chó mèo trong thôn mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hắc đều hoảng sợ cong đuôi chạy trốn hay sao?
Nhà của Lý gia là căn nhà một trệt một lầu rất bình thường, mỗi tầng chỉ có hai gian phòng, cầu thang ở bên ngoài.

Tuy rằng trên vách tường đã phủ đầy rêu xanh, vách tường bên trong nhà cũng đã bị ẩm ướt, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tàn không ở được.

Già Lý lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đeo lại chìa khóa lên cổ, "Trưởng phòng, cảnh sát Hạ, mấy ngày nay mọi người chịu khó chút, giường bên trong đều có thể dùng, tôi đến mấy nhà hàng xóm mượn chăn mền, đêm nay chúng ta chịu khó chút.

"
Già Lý sau khi mở cửa phát hiện trong nhà sạch sẽ, đoán được hẳn là
.


Bình luận

Truyện đang đọc