ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH



Hạ Tuy đi theo tới, đứng cách xa vài bước chờ ông lão cùng thiếu niên bình phục cảm xúc.

Thiếu niên vốn là người thiếu tâm trí, như mọi người vẫn quen gọi là không tim không phổi, chỉ lo lắng một chút, quay qua quay lại một chút là lại quên mất, ngây ngốc vui vẻ đứng lên, đưa tay muốn ngậm kẹo que.

Đáng tiếc kẹo que đã bị dơ, ông lão giữ lại không cho cậu ta ăn, "Tiểu Hải ngoan, kẹo dơ rồi, trở về ông nội lấy nước rửa sạch rồi sẽ cho con ăn nha?"

Thiếu niên vẫn rất nghe lời ông nội, nhưng đôi mắt cứ ngóng trông nhìn chăm chăm kẹo que vài lần, đột nhiên nhớ tới anh trai vừa rồi dẫn cậu ta đi tìm ông nội, quay người lại vẫy tay với Hạ Tuy, lại chỉ vào Hạ Tuy nói với ông nội, "Anh trai!"

Từ sau khi cháu trai xảy ra chuyện, cho dù là hành động hay lời nói đều giống như đứa trẻ ba bốn tuổi vậy.

Ông lão lúc này mới từ bên người cháu trai nhìn qua, nhìn thấy Hạ Tuy, tất nhiên hiểu rõ đây là người đưa cháu trai mình về, vội vàng run rẩy bắt tay lôi kéo Hạ Tuy nói cảm ơn không ngớt, nước mắt lưng tròng vô cùng cảm kích.

Hạ Tuy cười hiền lành, "Vừa rồi tôi ngồi ở ven đường nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra thì nhìn thấy tiểu huynh đệ ngồi xổm trước mặt tôi."

Hạ Tuy cũng không có hỏi ông lão tại sao lại để thiếu niên đi một mình, nhìn sắc mặt của ông lão thì rõ ràng là ngoài ý muốn.

Ông lão vẻ mặt tự trách thở dài, nắm chặt tay cháu trai không dám buông ra, "Vừa rồi tôi để cho nó đứng chờ tôi một chút, kết quả tôi sơ suất quá, quay đầu thì đã không nhìn thấy Tiểu Hải."

Thì ra thiếu niên tên là Tiểu Hải, Hạ Tuy gật gật đầu.


Trước giờ việc này chưa từng xảy ra, bình thường ông lão tan việc ăn cơm tối xong, đều sẽ mang cháu trai gởi nhờ ở nhà bà lão hàng xóm ra ngoài tản bộ, thuận tiện nhặt chút ve chai kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí.

Tiểu Hải tuy rằng ngu dại, nhưng bình thường rất nghe lời, bảo cậu ta đứng ở đâu chờ thì nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng chờ ngay ở đó.

Người nhặt ve chai ở quanh quảng trường cũng không ít, nhưng bởi vì xung quanh đây người tới người đi khá đông, cho nên ông lão mới thường xuyên tới đây, nhân tiện để cho cháu trai tiếp xúc với mọi người nhiều hơn.

Tuy rằng cháu trai bị ngốc, có thể ông lão cảm thấy mình không thể thường ở nhà chơi với cháu trai, không muốn nó buồn.

Hôm nay ông lão cũng giống như mọi ngày, đến gần nơi tập trung rác, chỗ đó vẫn luôn có nhiều người giành nhau nhặt ve chai, ông lão để cậu ta đứng ở cách đó không xa chờ mình.

Xung quanh nơi tập trung rác không sạch sẽ, ông lão thương cháu, tất nhiên không muốn để nó đến gần rồi, ai biết bận bịu xong vừa quay đầu lại, lại không nhìn thấy cháu trai, làm ông lão lo lắng gấp gáp không thôi.

Nếu thật sự chỉ vì vài cái chai mà làm lạc mất cháu trai, sợ rằng ông lão luẩn quẩn trong lòng trực tiếp nhảy hồ.

"Tiểu Hải rất nghe lời!"

Ông lão vẫn còn rất hoảng sợ, cho nên lúc này cũng chưa hồi phục tinh thần, nói chuyện có chút rối loạn, nhưng vẫn luôn nhấn mạnh rằng cháu trai mình rất nghe lời.

Tiểu Hải đột nhiên ngây ngô cười ha ha túm lấy gấu áo của Hạ Tuy, "Bay, bay!"

Vừa mở miệng nói vừa trong mong nhìn Hạ Tuy, tựa hồ đang chờ cái gì.

Ông lão thấy cháu trai dùng cái tay cầm kẹo que trực tiếp nắm áo Hạ Tuy, làm gấu áo của Hạ Tuy dính chèm nhèm, lo lắng hơi khom lưng giải thích với Hạ Tuy, vừa túm lấy cái tay của cháu trai bỏ ra, "Tiểu Hải nghe lời, đừng làm dơ áo của anh trai, ngoan nào, nghe lời."

Thiếu niên buông lỏng tay, ngoài miệng còn nhớ kỹ cái từ "Bay" này, giống như thấy Hạ Tuy nghe không hiểu, còn giơ tay lên trời khoa chân múa tay một lúc lâu, Hạ Tuy có chút hiểu ra, phỏng chừng là thiếu niên trùng hợp nhìn thấy trong không khí có thứ gì đó, không biết là tàn hồn tán đi hay là ánh sáng công đức rơi xuống.

Ông lão thì không biết, chỉ cho rằng cháu trai lại làm trò ngớ ngẩn, vừa đau lòng vừa sợ Hạ Tuy nổi giận, chỉ có thể cẩn thận cười lấy lòng với Hạ Tuy.

Hạ Tuy bắt lấy cánh tay đang khua loạn xạ của thiếu niên, tay phải kết một cái ấn, ngón cái ngăn chặn ngón út, lòng bàn tay hướng lên những ngôi sao trên trời, rồi sau đó xòe tay ra, ánh sáng mượn được từ những ngôi sao đã chiếu sáng trên ba ngón tay.

Đây là Hạ Tuy làm trò dỗ trẻ con thôi, cũng không có tác dụng gì, nếu Tiểu Hải có thể nhìn thấy tàn hồn hoặc là áng sáng công đức, thì hẳn là có thể nhìn thấy ánh sáng của các ngôi sao.

Quả nhiên, thiếu niên trợn tròn mắt, sau đó vui vẻ nhảy cẫn lên vỗ tay, xong rồi còn vươn tay ra muốn bắt lấy, tất nhiên là bắt không được cái gì.

Người khác nhìn vào chỉ thấy Hạ Tuy đang khoa chân múa tay dỗ dành đứa trẻ mà thôi, ông lão cũng cho rằng Hạ Tuy đang phối hợp chơi đùa với cháu trai, thấy cháu trai vui vẻ như vậy, ông lão mừng rơn lau nước mắt, mỉm cười cảm kích Hạ Tuy.

Dỗ dành thiếu niên rồi, Hạ Tuy nhìn trái nhìn phải, "Lão nhân gia, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nhiều lời vài câu”

Tuy rằng cảm thấy Hạ Tuy xưng hô kỳ lạ, nhưng ông lão cũng không nghĩ nhiều, ông còn đang muốn cảm ơn người này nữa, trong túi vẫn còn ít tiền, mỗi lần ông ra ngoài đều mang theo vài đồng đề phòng cháu trai muốn ăn gì đó.


Lúc này Hạ Tuy mở lời, ông lão tất nhiên sẽ không cự tuyệt, vội vàng đi theo Hạ Tuy đi đến một chỗ vắng vẻ hơn.

Mắt thấy chung quanh không có người, Hạ Tuy cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi ông lão, "Lão nhân gia, tôi thấy tiểu huynh đệ thiếu một hồn một phách, bẩm sinh cậu ta như vậy hay đã xảy ra vấn đề gì?"

Ông lão vốn còn đang suy nghĩ phải làm sao cảm ơn người ta cho tốt nhưng vừa nghe lời này thì toàn thân chấn động, mở to mắt nhìn Hạ Tuy.

Thiếu niên không biết hai người đang nói tới cậu ta, chỉ vây quanh tay của Hạ Tuy chạy vòng vòng, phỏng chừng là muốn nhìn những ngôi sao bay trên trời đó.

Lão nhân sửng sốt một lúc lâu, Hạ Tuy còn tưởng rằng đối phương không những thứ này, dù sao người ở thế giới này có vẻ bày trừ mê tín tin vào khoa học hơn.

Ai biết sau khi ông lão lấy lại tinh thần đã kích động kéo tay Hạ Tuy, vội vàng hỏi, "Chàng trai, cậu nói là sự thật? Cậu biết những thứ này? Cháu trai của tôi là sau khi cha mẹ nó bị tai nạn xe mới trở thành như vậy, chàng trai à, cậu có biết cao nhân nào có thể cứu được cháu trai của tôi? Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ nghĩ cách kiếm đủ, chỉ cần cứu cháu trai tôi!"

Ông lão cũng không phải không nghĩ Hạ Tuy có phải kẻ lừa đảo hay không, nhưng thật sự ông cũng không còn cách gì, bản thân mình mỗi ngày một già yếu, nếu một mai kia ông ngã xuống rồi mà cháu trai lại còn như vậy, đến lúc đó Tiểu Hải của ông biết sống làm sao!

Ông lão cũng đã đến rất nhiều viện phúc lợi (trung tâm công tác xã hội), cũng cố ý hỏi thăm rồi, nhưng đứa trẻ lớn tuổi mắc chứng si ngốc như cháu trai thì viện phúc lợi sẽ không nhận, chỉ có trung tâm Z sẽ thu nhận mà thôi.

Nhưng để vào được đó thì phải có rất nhiều điều kiện và giấy tờ linh tinh, chính phủ mở ra những trung tâm này là điều tốt nhưng cũng phải có biện pháp quản lý, nếu không bị kẻ gian trà trộn lợi dụng thì phải làm sao.

Bởi vì nhà mình có cháu trai như vậy, ông lão rất chú ý những tin tức xã hội kiểu này, còn đặc biệt thích tán gẫu với những ông lão về đề tài này.

Trước đó không lâu ông lão còn nghe nói có nhiều chỗ sẽ trộm cắt nội tạng đem bán, việc này dọa ông lão sợ hãi vô cùng, bây giờ ông vô cùng căng thẳng, bệnh cũng không dám bệnh, chỉ sợ rủi may bản thân mình có mệnh hệ nào thì cháu trai sẽ bị người ta cắt mất nội tạng rồi ném xác vào mương nước các kiểu.

Người trước mắt này tuy mập mạp khó coi, nhưng lời nói ra có vẻ không phải người xấu, cháu trai lại thân cận với người này như vậy, cho dù trong lòng ông lão không tin lắm nhưng cũng có một chút hi vọng xa vời, lỡ như việc này là thật thì sao?

Nếu cháu trai có thể khôi phục, ít nhất sau khi mình nhắm mắt, tự bản thân nó cũng có thể kiếm kế sinh nhai.

Tuy rằng cực khổ, nhưng cháu trai năm nay mới mười lăm tuổi, mới nhìn ngắm thế giới này mười mấy năm, người chỉ khi còn sống mới có hi vọng, ông lão làm sao đành lòng cháu trai còn nhỏ như vậy lại phải ra đi cùng với ông.

Hạ Tuy cũng không biết trong một chốc mà ông lão lại suy nghĩ nhiều như vậy, đầu tiên trấn an ông lão, rồi bảo ông hãy kể lại tình huống của Tiểu Hải cho mình.

Tiểu Hải tên đầy đủ là Lý Hải Sinh, ông lão tên là Lý Đại Quý, người ta hay gọi là già Lý.

Bọn họ vốn là người sống ở một làng chài nhỏ, sau này con trai của già Lý học đại học xong ở lại Hải thành làm việc, còn cưới vợ là bạn chung thời đại học.

Hai người có học thức cao lại chịu khó làm việc, tuy trong nhà không phải giàu có gì, nhưng cuộc sống cũng coi như êm đềm.

Hai người mua nhà mua xe rồi thì đón già Lý đến Hải thành sống chung, nào ngờ một ngày hai người đón con trai tan học thì gặp tai nạn xe, con trai con dâu của già Lý qua đời, cháu trai của ngồi ở ghế sau nên không có gì nghiêm trọng, nhưng lúc tỉnh lại ở bệnh viện thì đã mắc chứng bệnh si ngốc này.

Già Lý còn chưa kịp đau lòng thì đã phải vội vàng gác lại lo cho bệnh tình của cháu trai, bên cục cảnh sát vẫn luôn không có tin tức của người gây tai nạn rồi bỏ trốn, vừa phải chữa bệnh vừa lo hậu sự của con trai con dâu, trong lúc đó còn bị những người tự nhận mình có manh mối lừa mất mấy vạn đồng, đến cả nhà cả xe cũng không còn, thậm chí một chút tiền để dành cũng vì chữa trị cho cháu trai mà hết sạch

Không còn cách nào, già Lý đành phải mang cháu trai dọn đến một ngõ nhỏ, bản thân tìm được một công việc trông coi nhà xác ban đên, vừa nhặt thêm ve chai kiếm tiền nuôi cháu, từ bấy đến nay miễn cưỡng qua ngày.


Lại nói vì sao già Lý không mang theo cháu trai trở về làng chài, ở đó còn có căn nhà cũ của bọn họ, nhưng già Lý tự biết sức mình không còn như xưa, trở về làng chài cũng không còn sức để đi kiếm cơm nữa, ở tại thành phố lớn như Hải thành tốt xấu còn kiếm được công việc, nhặt ve chai kiếm tiền.

"Là tôi vô dụng, để Tiểu Hải đi theo tôi chịu khổ, sớm biết trước đã không mang Tiểu Hải đến những chuyên gia bệnh viện gì đó, nếu như lời cậu nói, tôi mang Tiểu Hải đi tìm những đạo sư đạo trưởng xem qua, nói không chừng nó đã sớm khỏi bệnh."

Già Lý luôn cảm thấy bản thân vừa ngốc vừa vô dụng, nếu không con trai con dâu để lại nhiều tiền như vậy, ông lại bị người ta lừa mất mấy vạn đồng.

Nói đến chỗ đau lòng, già Lý lại nhịn không được rơi nước mắt.

Tiểu Hải đang chạy quanh anh trai nhìn thấy ông nội khóc, nhất thời bối rối, lại chuyển qua chạy vòng quanh ông nội, chạy được hai vòng, Tiểu Hải nhớ tới điều gì, ôm đầu vai ông lão dựa vào vai mình vỗ về tựa như người ta đang dỗ dành trẻ nhỏ, vừa vỗ vai già Lý vừa nhẹ nhàng nói “ầu ơ ầu ơ” giống như đang ru con nít đi ngủ.

Bình thường Tiểu Hải ban đêm gặp ác mộng ông nội đều dỗ cậu ta như vậy, rất nhanh là có thể đi vào giấc ngủ.

Hạ Tuy lắc đầu an ủi già Lý, "Ông bị người ta gạt cũng không phải lỗi của ông, lúc đó chắc là chỉ do quá nóng lòng, hi vọng mau chóng tìm được thủ phạm hại cha mẹ của Tiểu Hải, để kẻ ác bị trừng trị trước pháp luật."

Huống hồ hiện giờ những đạo trưởng đại sư thật sự có bản lĩnh nếu không phải đang sống ẩn cư thì cũng là phải có tiền muôn bạc vạn, người bình thường có thể mời được cũng chỉ là những người không có bản lĩnh, cho dù lúc ấy già Lý đi tìm thì cũng chỉ là đổi lại bị lừa tiền trên một phương diện khác thôi.

Cho nên già Lý bị người ta lừa tiền, Hạ Tuy cũng không cảm thấy ông ta ngu ngốc.

Hạ Tuy rất thông cảm cho tâm trạng của ông lão lúc ấy, vốn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau đó cháu trai lại xảy ra chuyện, còn hung thủ hại cả nhà bọn họ thì một chút tin tức cũng không có.

Tình huống này mà có người nói mình có manh mối rồi bắt già Lý đưa tiền mới nói ra thì làm sao già Lý từ chối cho được.

Tác giả có lời muốn nói:

Phóng viên Tân thời đại: các tiểu đồng bọn mãnh liệt hy vọng có thể hỏi một câu, đạo trưởng tiên sinh, tổ sư gia của ngài nếu là thần tài Triệu Công Minh, vì sao ngài sẽ nghèo kiên trì nghèo bền bỉ đến như vậy?

Đạo trưởng: ừ, có thể là bởi vì tổ sư gia của ta là thần tài?

# tài vận ban phát khắp nơi, thu chi không cân đối nên cứ cách vài thế hệ lại hố một đám đồ tử đồ tôn cũng rất bình thường #




Bình luận

Truyện đang đọc