Chương 130.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm giác áp lực đáng sợ trong không khí cũng càng ngày càng nặng nề, sáu phút đồng hồ, giờ phút này, là một con số khiến người ta hít thở không thông.
Người đeo mặt nạ trong màn hình không dám tin, nói: “Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn, kẻ ngu xuẩn như anh, vốn ” * mang họ mự Ã r2 { ) Trình Uyên phát hiện bên cạnh màn hình có đặt một cái kéo, dường như đặc biệt chuẩn bị sẵn cho anh, vì vậy cũng không khách sáo, trực tiếp đi tới câm kéo lên.
“Có lẽ chuyện này trong mắt các người là rất ngu xuẩn, nhưng trong mắt tôi lại rất thú vị. Ít nhất sẽ khiến tôi yên lòng” Anh nói.
“Các người ấy à! Suy nghĩ quá cẵn cỗi rồi!” “Lách cách!” Bất kể là người đeo mặt nạ trong màn hình hay là Trần Thành đều đang suy nghĩ xem Trình Uyên nói như vậy có nghĩa là gì, hoàn toàn không chú ý đến Trình Uyên đã dùng một cây kéo cắt đứt dây.
Từ âm thanh do cây kéo phát ra, Trần Thành đột nhiên tỉnh táo lại, thân thể theo đó cũng run lên dữ dội.
Cho nên bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra, Trình Uyên chẳng qua chỉ cắt đứt dây nhựa buộc bom vào trên người Trần Thành.
Mà Trình Uyên cũng nhanh chóng dùng tay nâng số bom suýt nữa rơi xuống mặt đất, cẩn thận đặt nó xuống đất.
“Tôi đã từng xem những bộ phim tương tự rồi, nhưng trong phim phần lớn đều đang lừa gạt người ta thôi, cái gì mà cắt bỏ dây đỏ hay dây xanh lam, tôi đoán bất kể có cắt dây nào chăng nữa cũng sẽ nổ thôi, cho nên tại sao tôi lại phải cắt dây làm gì?” Anh mỉm cười, thuận tiện cắt cả sợi dây thừng trên người Trần Thành.
Trần Thành và người đeo mặt nạ trong màn hình đều.
ngẩn ra.
Quả thật có rất nhiều tình tiết phim như vậy, nhưng thứ này cũng không phải là tất cả bộ phim đều cùng bán một loại bom, thông thường thứ này cũng chẳng bán, cho nên tại sao lại hoàn toàn tương tự như nhau vậy.
chứ? Người khác hoàn toàn có thể làm ra cả chục nghìn sợi dây, cắt sợi nào cũng đều sẽ nổ, kiểu đánh bạc này.
không ai có thể cược nổi.
phim đã từng diễn cảnh bom là cảm giác được sức nặng có Đương nhiên, cũng có b: cảm ứng sức nặng, miễt thay đổi sẽ nổ tung luôn.
€ó điều loại này chắc chắn không phải, vì trên người nó không chịu sức nặng nào cả, cũng không bị Trần Thành đè lên, mà chỉ gắn trên người anh ta thôi.
Bốn phút hai mươi ba giây.
Trần Thành được cứu xong ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Trình Uyên nói: “Ngây ra đấy làm gì, tìm lối ra ngoài thôi!” Vì vậy Trần Thành cũng kịp tỉnh táo lại, hai người bọn họ.
bắt đầu tìm kiếm chỗ có thể đi ra ngoài ở khắp nơi.
Nhà kho không có cửa sổ, cánh cửa duy nhất đã bị chặn lại, nóc nhà được xây bằng thép, hản là rất dễ gỡ ra, nhưng nhà kho này lại quá cao, gần sáu mét, hơn nữa xung quanh còn rất trơn tuột, bọn họ hoàn toàn không thể leo lên được.
Trần Thành và Trình Uyên tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được chỗ nào có thể đi ra được, Trần Thành lại dùng thân thể đập vào cửa sắt.
Người trong màn hình nhìn thấy thì cười điên cuồng: “Ha ha… Các anh đừng uổng phí sức lực nữa, bản thân tôi cho các anh lựa chọn cũng chỉ đang trêu chọc các anh thôi, thật ra cho dù vừa nãy anh có mặc kệ anh ta, tự nghĩ cách chạy trốn chăng nữa, anh cũng không thể trốn ra ngoài được, vì ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến chuyện để cho anh sống sót!” Nhìn thấy Trần Thành dùng bả vai liên tục đập vào cánh cửa vang lên âm thanh “thùng thùng”, Trình Uyên đột nhiên nghĩ đến vừa nãy khi bước vào đây, anh nhìn thấy bức tường bên cạnh cửa có một cái hang.
“Đừng đập vào chỗ đó nữa, đập vào đây này!” Trình Uyên chỉ vào vị trí vết nứt, nói với Trần Thành.
Từ bên trong không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, cho nên Trần Thành cực kỳ không hiểu: “Anh nói đùa cái gì thế, tường này phải dày đến năm mươi phân đấy.” Còn một phút mười hai giây.
Trình Uyên không giải thích với anh ta, chỉ dùng ngón tay gõ gõ, nơi đó phát ra âm thanh “đông đông” trống rỗng.
Trần Thành đột nhiên ngẩn ra, cũng không nói nhiều nữa, vội vàng chạy đến chỗ Trình Uyên chỉ, dùng cánh tay đập mạnh vào.
“Rầm!” một tiếng, một mảng tường rơi xuống sau tiếng động.
Trình Uyên và Trần Thành đều lộ vẻ vui mừng.
“Đi mau!” Trình Uyên nói.
Trần Thành bò ra ngoài trước, Trình Uyên theo sát phía sau, trước khi đi ra, Trình Uyên cười nhạt nói: “Tuy rằng không biết anh là ai, nhưng mà thật xin lỗi đã để cho anh thất vọng rồi, có điều tin chắc rằng chúng †a sẽ có một ngày gặp mặt nhau, đến lúc đó mời anh uống trà trò chuyện về đời người, sau đó mời anh… Đi chết đi!” Người đeo mặt nạ trong màn hình lộ ra vẻ cực kỳ nóng nảy, hắn ta đột nhiên lật ngược chiếc bàn trước mặt.
Lúc này Trình Uyên phát hiện ra thời gian trên quả bom kia đã ngừng lại ở con số ba mươi tám giây rồi, không còn đếm tiếp nữa.
Rõ ràng vì bọn họ có thể chạy ra ngoài được, bom đã bị người ta điều khiển cho ngừng lại.
Hai người leo vào cửa hang, đi được một đoạn đường đến vị trí tường đổ, cả hai đều ngồi dưới đất há miệng thở hổn hển.
Lúc này Trình Uyên mới phát hiện ra, lưng mình đã ướt đẫm, gáy cũng đầy mồ hôi.
Chuyện này cũng cực kỳ tương tự với lần cứu Bạch An Tương trong nhà hàng kia, đều là thứ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đến bây giờ trái tim Trình Uyên vẫn còn đang đập điên cuồng.
“Cuối cùng cũng an toàn rồi.” Anh nói.
Trần Thành lại lắc đầu: “Chưa chắc đâu” Trình Uyên nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng, lúc này anh mới phát hiện ra, không biết có một đám người từ đâu đến, trong tay đều cầm đao hoặc ống thép. Đếm sơ sơ cũng phải hai mươi mấy người.
Những người này ai nấy đều cường tráng, đều là những kẻ cơ bắp vạm vỡ.
Những người kia không khách sáo với hai người họ chút nào, dường như cũng lười nói chuyện, sau khi bao vây.
cùng hét lên một tiếng rồi xông lên.
“Đánh chết bọn họ sẽ được tiên thưởng năm triệu!” Có người cao giọng hét lên.
“Đánh!” Đối mặt với hơn hai mươi người đột nhiên xuất hiện, Trình Uyên không cảm thấy lo lắng lắm, anh lấy điện thoại di động ra, phát hiện vẫn chưa có tín hiệu.
Mà Trần Thành đã lao ra ngoài giống như mũi tên rời cung.
Trần Thành không đánh lại Bạch Long, nhưng không có nghĩa là anh ta yếu, thực tế, anh ta cũng không kém Bạch Long quá nhiều, nếu không cũng sẽ không có danh hiệu sát thủ số một thủ đô.
tên côn đồ này, đối với anh gì khó khăn.
Quả nhiên, đối phó với nhữ †a mà nói cũng chẳng phải Xông về phía trước, thân thể lại nghiêng ra đằng sau, bước chân không ngừng lại, dùng tốc độ như ma quỷ xuyên qua đám người, sau đó một thanh đao nhọn như: ánh trăng lưỡi liềm lóe lên.
“Phụt phụt phụt…’ Những người kia còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, đã có bốn, năm người bị anh ta cắt cổ tay và cánh tay rồi.
“AI “AI” Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Đám côn đồ nhận ra người này là một cao thủ, vì vậy đã có người nghĩ đến chuyện đi đường tắt.
Một đám người quấn lấy Trần Thành, có hai, ba người lén lút vượt qua Trần Thành mò đến bên cạnh Trình Uyên, giơ thanh đao trong tay bổ về phía Trình Uyên.
Trình Uyên hoảng sợ hết hồn, lăn một vòng tránh thoát một đao, sau đó một người xông đến sau lưng anh, vung ống thép đập lên bắp chân của anh.
Trình Uyên đau đớn, ôm chân ngã xuống đất.
Người trước cầm chắc thanh đao bổ xuống lần nữa.
Lại nói, đã từng nhìn thấy Bạch Long đánh nhau nhiều lần, chưa từng ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy, cho nên tuy rằng Trình Uyên không giỏi đánh nhau cũng không đến mức xa lạ gì, so với người bình thường, anh vẫn có kiến thức hơn một chút.
Vì vậy học theo Bạch Long, anh không lùi lại, mà đón lấy thanh đao xông lên phía trước, dùng bả vai mình đập.
cho đối phương một chiêu Bối Sơn Kháo.
Đương nhiên, Bối Sơn Kháo của Bạch Long có thể đánh bay người ta, còn anh giỏi lắm cũng chỉ có thể tranh thủ lúc đối phương bị bất ngờ, đẩy cho người ta ngã xuống thôi.
€ó điều, chỉ vậy cũng đã đủ rồi.
Trần Thành xoay người lại, mỗi chân một người đá ngã hai người vừa đánh lén Trình Uyên, sau đó xoay người chạy đi đối phó những người khác.
Trong nháy mắt, những người này đã bị đánh ngã nằm la liệt, không ai có thể đứng dậy được.
Vì vậy, Trần Thành cầm đao chạy về phía Trình Uyên.