ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 329: chuyên gia tình báo

Giống như nói đến một chuyện không đáng kể, Trình Uyên tâm trạng cũng không có nổi sóng.

Tuy nhiên, nghe thấy lời của người đàn ông khốn khổ qua tai, anh bị sốc như một tia sét từ trời xanh đánh xuống.

“Cái gì?” hắn ta hét to lên đầy hoài nghi “ngươi… dám?”

“Bốp!”

Bạch Long không chút do dự, tiến lên liền một cước đá nằm xuống đất.

Gã đàn ông khốn khổ này đau đớn co quắp trên mặt đất, lớn tiếng kêu rên, rồi hét toáng lên “Trình Uyên, ta là người đắc lực bên cạnh của phó chủ tịch. ngươi dám động đến ta, ngươi liền … Á … Ă!”

Bạch Long lại ra một cú đấm nữa.

Về vấn đề này, Trình Uyên cũng không thèm để ý, chỉ lộ ra một nét giễu cợt “Đắc lực? chỉ là Một con chó.”

Trình Uyên cảm thấy rất nặng nề vì mẹ mình đột ngột bị bệnh, nhưng lúc này những người này vẫn đến khiêu khích anh, nhất là nghĩ đến những lời xúc phạm tới Bạch An Tương được nói ra từ người đàn ông khốn khổ này.

Đánh chết hắn, Trình Uyên cũng không cảm thấy hả giận.

“Giết nó và xử lý sạch sẽ.”

Trình Uyên nói xong xoay người rời đi, không hề nhìn đến người đàn ông khốn khổ này bởi vì chán ghét cái bộ mặt của hắn.

Lên xe để trở về, mẹ anh nói: “Người quen của con nhìn không giống là người tốt, con phải lưu ý mà đề phòng hắn.”

Lúc người đàn ông khốn khổ này dây dưa với Bạch An Tương vừa rồi, mẹ anh đang ngồi trên băng ghế đằng xa, tuy không nghe thấy họ đang nói gì nhưng bà cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt bỉ ổi mặt dày mày dạn của người đàn ông khốn khổ kia, đối với Bạch An Tương. khuôn mặt nhỏ xinh xăn phải trầm ngâm xuống.

“không cần đề phòng đâu mẹ.” Trình Uyên cười.

“Tại sao?” Mẹ anh khó hiểu.

Trình Uyên lắc đầu, “Không có gì đâu ạ, về sau sẽ không gặp lại nhau nữa.”

“Ừ.” Mẹ anh lên tiếng, không rõ ràng cho lắm.

Bạch An Tương đột nhiên nhìn về Trình Uyên.

Trần Đông đưa qua điện thoại qua nói: “người phụ nữ kia gọi điện này.”

Sắc mặt của Bạch An Tương liền biến sắc ngay lập tức.

Trình Uyên mạnh mẽ trừng mắt liếc Trần Đông một cái, cố ý hỏi một câu “Người phụ nữ bốn mươi tuổi phải không?”

Trần Đông gật đầu, nghiêm túc nói : “Đúng vậy, chính là người phụ nữ mà ngươi túm lấy cổ chân.”

Bạch An Tương nhìn chằm chằm Trình Uyên, ánh mắt dường như có thể phun lửa.

Trình Uyên hung hăng nhìn chằm chằm Trần Đông, ánh mắt như muốn giết người.

“Này?”

“người đó nói đợi ngươi ở nhà, tôi sẽ gửi vị trí người đó cho ngươi.” Hồng Anh bên kia điện thoại bình tĩnh nói.

Trình Uyên gật đầu,rồi cúp điện thoại.

Bạch An Tương vẫn đang nhìn anh, Trình Uyên giả vờ bình tĩnh ném điện thoại lại cho Trần Đông, nói: “Về sau ngươi nói chuyện thì nói cho rõ ràng, nếu không sẽ rất bị hiểu lầm.”

Quay lại và giải thích với Bạch An Tương, “chỉ là một đối tác làm ăn, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi.”

Trần Đông khẽ cau mày “Quả thực nhìn dáng dấp giống như mười tám mười chín tuổi thôi á.”

“CMM, ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ ngươi bị câm!” Trình Uyên tức giận nói.

Trần Đông ngậm miệng không nói gì.

Bạch An Tương ánh mắt xấu hẳn đi, Trình Uyên có chút hư không, vội vàng giải thích “chính xác nhìn thì còn trẻ, nhưng thật ra đã bốn mươi tuổi rồi, mà đáng dấp cũng xấu chứ không…”

“Hì hì …” Trần Đông phát ra cười lạnh một tiếng.

“Cút , Cút đi!” Trình Uyên không giải thích được nữa, chỉ vào Trần Đông nói: “Cùng với Bạch Long bắt taxi về đi.”

Trần Đông mở cửa bước xuống xe, rất khoái chí.

Trình Uyên hận nghiến răng.

Nói cách khác, từ khi Trần Đông đi theo Trình Uyên, tuy rằng nói không nhiều lời, nhưng người này hiển nhiên đã thay đổi rõ rệt.

Về phần thay đổi trở thành kiểu gì, Trình Uyên không thể nói được.

Sau khi trở về Tam Thạch Thôn, Trình Uyên dặn dò mẹ một cách ngắn gọn, sau đó dặn dò Bạch An Tương đúng giờ cho bà uống thuốc.

Bạch An Tương gật đầu.

Trình Uyên im lặng một lúc, nhìn cô trìu mến nói: “em tin anh đi, anh không phải loại đàn ông như vậy đâu.”

Bạch An Tương trừng mắt nhìn ” là loại đàn ông nào?”

Trình Uyên suy nghĩ một chút, không biết nên diễn tả thế nào, liền ghé vào tai Bạch An Tương nói nhỏ: “Trước khi em chấp nhận anh, em sẽ mãi là một người phụ nữ trong trắng.”

Trình Uyên chưa bao giờ nói điều này với Bạch An Tương.

Nói cách khác, nếu không phải Bạch An Tương tối hôm qua an ủi, hiện tại anh cũng không có dũng khí nói ra những lời này.

Bạch An Tương gương mặt xinh đẹp đỏ thành một mảng, nói: “xí, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, tối hôm qua em thấy anh rất khó chịu nên chỉ muốn an ủi anh một chút mà thôi.”

Trình Uyên cười khúc khích, xoay người rời khỏi nhà.

Nhìn về hướng anh bước rời đi, Bạch An Tương mím môi, nhịp tim dịu đi một chút, nhỏ giọng nói “em cũng vậy.”

Bạch Long cùng Trần Đông còn chưa có trở về, Trình Uyên cũng không có đợi bọn họ, dù sao bọn họ trở về, Trình Uyên cũng quyết định tạm thời để bọn họ ở nhà bảo vệ Bạch An Tương cùng bà mẹ.

Sau khi bắt taxi ở cổng thôn, Trình Uyên một mình đi đến địa chỉ mà Hồng Anh gửi tới.

Đây là một cư xá cũ kỹ rất bình thường.

Sau khi gõ cửa, một đàn ông trung niên đeo kính nhẹ nhàng mở cửa, hắn ta có vẻ không ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Uyên.

“vào đi.”

Cho Trình Uyên vào.

Vào phòng, không có gì đặc biệt, giống như một gia đình bình thường.

“ngươi tên gì.” Không khách sáo, Trình Uyên hỏi thẳng sau khi vào phòng ngồi trên sô pha.

Người đàn ông trung niên rót trà cho Trình Uyên nói “Lý Hải Tân.”

“Tên hay.” Trình Uyên khen ngợi.

Người đàn ông trung niên tên Lý Hải Tân mỉm cười, “Đi thẳng vào vấn đề đi.”

Sau đó hắn ta đưa cho Trình Uyên một tách trà.

Trình Uyên có chút kinh ngạc, nhìn Lý Hải Tân dáng vẻ bình tĩnh, không khỏi thầm thở dài.

“tin tức về tôi đều là ngươi điều tra?” Trình Uyên nheo mắt hỏi.

Lý Hải Tân gật đầu, “Không phải chỉ có ngươi, trong phòng làm việc của tôi có rất nhiều tin tức của người khác nữa.”

“ngươi làm thế nào có được?”

“Tôi có thể truy cập vào hệ thống giám sát của toàn thành phố. Ngoài ra, còn nhiều phương pháp khác nữa, và những cái này không thể nói ngươi biết được”, Lý Hải Tân nói.

Trình Uyên hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm một chút, “ngươi biết quá nhiều như vậy không sợ họa sát thân sao?”

Lý Hải Tân cười nhẹ, ” sợ chứ, nhưng so với tôi thì ngươi mới sẽ gặp nguy hiểm.”

闻言, Trình Uyên khẽ giật mình “Có ý gì?”

“Không có gì.” Lý Hải Tân bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “đối với Phương Thanh Yến ngươi không nên cúp máy, lại càng không nên giết tên đó.”

“tên đó?” Trình Uyên khẽ giật mình, sau đó nghĩ có lẽ là người đàn ông khốn khổ lúc trước.

Lý Hải Tân biết chuyện này, anh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Hắn ta vốn là một chuyên gia tình báo, nhưng hắn ta còn hơn cả một chuyên gia tình báo.

“Tại sao?” Trình Uyên hỏi.

“Bởi vì Chu Kiệt chết, nhất định phải có người gánh.” Hắn ta nói, “quả thực ngươi không được may mắn cho lắm, nuế như ngươi có thể đợi thêm hai ngày nữa, người của Phương Thanh Yến sẽ giết chết Chu Kiệt.”

“Phương Thanh Yến đã lâu sớm muốn vị trí chủ tịch Thương minh này rồi.”

“Ngươi giết Chu Kiệt, cũng coi như là vô tình giúp cho Phương Thanh Yến về chuyện này.”

Trình Uyên nhíu mày.

Anh hiểu ý của Lý Hải Tân.

Cái chết của Chu Kiệt phải có người nào đó gánh, nếu là Phương Thanh Yến làm , vậy thì khi ngồi vào cái ghế chủ tịch Thương minh này, e rằng sẽ bị người ta lên án.

Nhưng nếu như Trình Uyên gánh thì hoàn toàn nó khác, Phương Thanh Yến đương nhiên sẽ ngồi vào ghế Thương minh một cách quang minh chính đại.

“Vậy thì hắn ta phải biết ơn tôi mới đúng.” Trình Uyên nói.

Lý Hải Tân lắc đầu “ai sẽ biết ơn với một kẻ sắp chết?”

Bình luận

Truyện đang đọc