ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 93.

93 Vậy thì không cần quay nữa “Cái gì?” Lời nói của Trình Uyên khiến cho không một ai có thể tin nổi, anh chỉ là người phụ trách hạng mục kinh doanh nho.

nhỏ, cũng dám đuổi ngôi sao nổi tiếng cút đi, thế này quả thật quá ngông cuồng, cho dù ông chủ Tập đoàn Tuấn Phong đến đây, nhìn thấy người nổi tiếng như Liễu Dĩnh cũng phải khách sáo đấy.

Người đại diện nổi giận đầu tiên: “Anh là cái thá gì? Bảo chúng tôi cút đi sao?” “Đạo diễn, ông cũng nghe thấy rồi đấy, không phải chúng tôi không quay, thật sự là người kinh doanh người ta không cho chúng tôi quay” Liễu Dĩnh cũng cười khẩy nói với đạo diễn.

Lúc này đạo diễn cũng khó xử, ông ta vội vàng an ủi Trình Uyên: “Quản lý Trình, anh cũng đừng gây chuyện nữa, nếu để cho lãnh đạo Tuấn Phong biết chuyện này, có lẽ anh cũng chẳng giữ được công việc này nữa đâu” Vừa nghe thấy có lẽ Trình Uyên sẽ mất đi công việc này vì cô, sắc mặt Bạch An Tương đột nhiên thay đổi, cô vội vàng nắm chặt cánh tay Trình Uyên, kêu lên: “Trình Uyên, anh đừng quan tâm đến chuyện này nữa, đều là lỗi của em, cùng lắm thì em không làm nữa thôi: Trình Uyên vỗ vỗ tay Bạch An Tương, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nói: “Anh đã nói rồi, không để cho em chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, không phải chuyện lớn gì, dựa vào cái gì mà đòi sỉ nhục em chứ?” Bạch An Tương liên tục lắc đầu, khế nói: “Nhưng mà…

Có thể anh sẽ mất việc đấy” “Vì em, ngay cả mạng sống cũng không cần.

lập tức đáp lại: ‘Huống chỉ là một công việc.” Trình Uyên Bình thường nếu anh nói những câu này, nhất định Bạch An Tương sẽ nổi da gà toàn thân, không chỉ có cô, những người xung quanh cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Nhưng lúc này, trong tình huống đặc biệt này, Trình Uyên lại nói như vậy, cảm giác lập tức trở nên khác biệt.

Bạch An Tương nhìn đôi mát Trình Uyên, giống như suối nước trong vắt róc rách cuồn cuộn, ấm áp dạt dào trong lòng cô hoàn toàn không biết nên nói sao cho phải.

“Chuyện gì thế?” Lúc này, Tổng giám đốc của Công ty Thiên Thành cũng nhận được điện thoại của cấp dưới báo cáo, chạy đến.

Tổng giám đốc của Công ty Thiên Thành tên là Vương.

Mãnh, là một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, bộ dạng xấu xí.

Thật ra khi cấp dưới gọi điện thoại cho ông ta, cũng đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở đây.

Thấy Vương Mãnh đến, bộ dạng người đại diện của Liễu Dĩnh lại trở nên kiêu ngạo: “Tổng giám đốc Vương, người phụ trách kinh doanh người ta bảo chúng tôi cút đi, ông cứ xem mà xử lý đi” ‘Vương Mãnh nghe vậy nhíu mày.

Ông ta đi đến trước mặt Trình Uyên, nhíu mày nhìn rất lâu nói: “Người thanh niên này trông rất lạ mặt.” Trình Uyên không để ý đến ông ta.

Mà cùng lúc đó, Vương Mãnh lại nhìn thấy bàn tay Bạch An Tương đang nắm tay Trình Uyên, con mắt vốn dĩ đã nhỏ lại híp vào.

Lại nói, Thiên Thành dưới sự che chở của Tuấn Phong cũng phát triển rất tốt, có rất nhiều người vót đến nhọn cả đầu cũng muốn chen vào Công ty Thiên Thành, nhưng đành chịu, chế độ lựa chọn người tài của Công ty Thiên Thành người ta lại rất nghiêm ngặt.

Sở dĩ Bạch An Tương có thể bước vào Công ty Thiên Thành, là vì ngày đó phỏng vấn đúng lúc để cho Vương Mãnh nhìn thấy, hơn nữa lúc này ông ta đã bị gương mặt xinh đẹp của Bạch An Tương hấp dẫn ngay lập tức.

Cho nên Bạch An Tương được gọi vào Thiên Thành, là do Vương Mãnh này ôm tý đồ trục lợi, dù sao hiện tượng.

quy tắc ngầm ở chỗ làm cũng là chuyện rất phổ biến.

Khi nhìn thấy Bạch An Tương nắm tay Trình Uyên, Vương Mãnh lập tức cảm thấy không thoải mái, ông ta cười nói: “Anh bạn trẻ, anh là người của Tuấn Phong, nói vậy chắc cũng biết, Thiên Thành chúng tôi cũng thuộc về Tuấn Phong, anh gây sự như vậy, e rằng không có kết quả tốt đâu.

Khi Vương Mãnh háo sắc quan sát Bạch An Tương, Trình Uyên cũng cảm thấy khó chịu, nghe thấy ông ta nói vậy, không kiềm được hỏi: “Ông là ai?” Vương Mãnh cười khẩy, vỗ ngực: “Kẻ bất tài này chính là Tổng giám đốc của Công ty quảng cáo Thiên Thành” “Tổng giám đốc?” Trình Uyên giật mình, sau đó thản nhiên nói: “Vậy ông đến đúng lúc lắm, bảo mấy người này cút đi cho tôi!” “Mẹ nó anh đừng có được đà lấn tới!” Người đại diện của Liễu Dĩnh nghe thấy từ ngữ có tính sỉ nhục này lần thứ hai, trong nháy mắt nổi giận.

Đồng thời, Vương Mãnh cũng cười khẩy: “E rằng anh thật sự không quyết định được chuyện này đâu.” Trình Uyên hơi nhíu mày: “Ồ? Tôi không quyết định được.

sao? Tôi là người phụ trách kinh doanh có trách nhiệm giám thị và nghiệm thu, cho nên tại sao tôi không quyết định được?” Vương Mãnh cười cười, sau đó nói: “Anh khờ thật hay là giả ngu đấy? Chẳng lẽ anh không biết cô Liễu là ngôi sao nổi tiếng đến mức nào sao? Anh cũng dám đắc tội với cô Liễu, anh cho rằng nếu lãnh đạo của Tuấn Phong đến đây, sẽ che chở anh hay là che chở cô Liễu?” Trình Uyên mỉm cười: “Ông có thể thử xem” ‘Vương Mãnh hừ lạnh, trên mặt nở nụ cười khinh thường rút điện thoại di động ra.

“Alo, trợ lý Vương à? Tập đoàn chúng ta có người cố tình gây sự ở trường quay, hy vọng cô đích thân đến đây một lát” Sau khi gọi điện thoại xong, Vương Mãnh thở dài, giả mù sa mưa nói: ần gì chứ, có thể công tác ở Tuấn Phong, cũng coi như là rất có tương lai rồi, cần gì tự hủy tương lai của mình như vậy chứ?” Trình Uyên không cho là đúng.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Uyên bằng ánh mắt tiếc nuối. Cảm thấy vì một cô gái mà vứt bỏ công việc ở Tuấn Phong, thật sự không đáng chút nào.

Dù sao không dễ gì mời được ngôi sao nổi tiếng, tập đoàn cũng phải cung phụng mới được.

Mà Liễu Dĩnh cùng với người đại diện của cô ta lại không ngừng cười khẩy, khi nhìn Trình Uyên, trong ánh mắt dường như cũng lộ ra một câu nói: Cho anh kiêu căng này, đợi lát nữa xem anh khóc thế nào.

Không lâu sau, xe của Vương Tử Yên cũng lái vào trường quay.

Vương Tử Yên mặc trang phục công sở, sắc mặt lạnh lùng đi vào đám người, tất cả mọi người lập tức nhường đường cho cô ta.

Vương Mãnh nhìn thấy Vương Tử Yên đến đây, vốn dĩ đang đứng thẳng lập tức khom lưng xuống, cúi đầu đón tiếp.

“Trợ lý Vương, cô có thể đến đây…” Sắc mặt Vương Tử Yên lạnh lùng: “Chuyện gì xảy ra?” ‘Vương Mãnh vội vàng nói: “Chuyện là thế này, chỗ chúng †ôi có một nhân viên mới đến, phạm sai lầm, cô Liễu Dĩnh phê bình cô ta mấy câu, kết quả người chịu trách nhiệm giám thị của tập đoàn chúng ta lại muốn cô Liễu cút đi, tiến độ quay của chúng tôi bị chậm trễ kéo dài đến bây giờ, cô xem…” Vương Tử Yên nhìn thấy hướng ngón tay của Vương Mãnh, nhìn thấy Trình Uyên, trong lòng đột nhiên run lên.

Bạch An Tương đứng sau lưng Trình Uyên, được Trình Uyên nắm chặt tay, trong lòng Vương Tử Yên đột nhiên chua xót.

“Trợ lý Vương đúng không?” Người đại diện của Liễu Dĩnh lập tức gào thét với Vương Tử Yên: “Chuyện này.

nhất định phải cho cô Liễu Dĩnh của chúng tôi một câu trả lời hợp lý, người này quá kiêu ngạo rồi, rất vô lễ với cô Liễu Dĩnh của chúng tôi.” “Nếu các cô không cho chúng tôi một câu trả lời hài lòng, hôm nay chúng tôi sẽ không quay nữa!” Vương Tử Yên mắt sáng như đuốc nhìn về phía người đại diện, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy thì không cần quay.

nữa: “Á..” Tất cả mọi người nghe vậy đều ngẩn ra.

Người đại diện vẻ mặt khó hiểu, giống như không nghe rõ: “Trợ lý Vương, cô nói vậy nghĩa là sao?” Vương Tử Yên lạnh lùng nói: “Có nghĩa là bảo các người cút đi!” Nếu đã là ý kiến của Trình Uyên, đương nhiên Vương Tử ‘Yên sẽ tuân theo không điều kiện.

Nhưng mà kết quả này lại hoàn toàn vượt ra khỏi dự.

đoán của tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch An Tương.

Bạch An Tương nhìn khí thế mạnh mẽ của Vương Tử Yên, đồng thời lại nghĩ đến quan hệ bạn học giữa Trình Uyên và Vương Tử Yên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô nhìn chằm chằm lưng Trình Uyên, bàn tay nhỏ bé nằm trong tay Trình Uyên nám không khỏi siết chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc