ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 291:

Sức mạnh của Lý Túc Dù võ công cao cường đến đâu mà nói gặp phải kiểu dân chơi không theo nề nếp này thì sẽ rất thốn, kết quả của lần đau này là bị cắn mà chết.

Trình Uyên giống như một con sói hung ác với anh mắt đỏ ngầu, cắn cổ con dơi, đợi đòn cùi chỏ của hắn dần dần yếu đi, cuối cùng thân thể bắt đầu co giật liên tục cho đến khi bất động.

Nhưng Trình Uyên vẫn không chịu buông miệng ra.

Không biết qua bao lâu, một luồng gió lạnh thổi qua, lập tức đánh thức anh.

Nhớ tới Miêu Địa chi Vương, hắn đang vội vàng đi về nhà mình, Trình Uyên vội vàng buông miệng, vội vàng đứng lên, mới phát hiện con dơi mắt lồi như cá chết, cổ họng ứa máu phụt ra từng tia.

“phụt!” Phun ra một ngụm lớn cả máu và thịt, Trình Uyên xoay người lên xe lái về nhà, mặc kệ là buồn nôn.

Bây giờ, anh chỉ hy vọng Miêu Địa chi vương không biết rõ nhà mình ở đâu.

Trần Đông lúc này trên người có hai con dao, một cái ở bụng dưới bị Miêu Địa Đao vương chặt gãy một cái,và tạo ra vệt máu được xuất hiện giữa ngăn cách quần áo cùng da thịt, máu không ngừng chảy ra.

Con dao kia thì ở trên đùi là của nữ Phượng tặng, dao của cô lấy đi Trần Đông một mảnh thịt.

Trần Đông cúi người bên vệ đường cùng cây loan đao gãy của mình, thở hổn hển.

Miêu Địa đao vương cũng bị Trần Đông làm một nhát trên thân nhưng đó chỉ là ở bên trên cánh tay.

Nữ Phượng thì còn nguyên vẹn không sức mẽ, nhưng lúc này đầu tóc rối bù vô cùng.

Sau một số cuộc đụng độ, mỗi người đều có chiến thắng và thất bại, và họ lại tách ra một lần nữa.

Nói đến một chọi một, Trần Đông cùng Miêu Địa đao vương cũng không cách biệt lắm, so với đệ nhất kiếm vương thì anh nhích hơn một chút, còn nếu so với Nữ Phượng thì cũng là tương xứng.

Nhưng một khi hai người hợp lực, rõ ràng Trần Đông có chút ứng phó không nổi.

“ta nghe sư đệ nói, ngươi là đệ nhất sát thủ kinh thành, ta thấy, ngươi củng không được gì.”Nữ Phượng vuốt ve mái tóc rối,rồi cười nói.

Trần Đông lạnh lùng nói: ” Nói nhảm, nếu là một chọi một, Lão Tử đây sớm đem ngươi cái đồ lẳng lơ chặt thành nhiều mảnh rồi.”Đọc nhanh tại Vietwriter.vn Nữ Phượng không có vẻ gì là tức giận khi bị mắng là “lẳng lơ”, ngược lại còn cười khúc khích “Đã thời đại nào rồi, còn chơi một chọi một?”

“ngươi có bị ngu không?”

Trần Đông cũng cười giễu cợt, “Ta quên nói cho ngươi, sư đệ bảo bối của ngươi, là ta giết đấy.”

Vốn dĩ nữ phượng nhìn vẫn điềm đạm bình tĩnh, nhưng khi nghe tin sư đẹ của mình bị Trần Đông giết chết, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cô ta đã biến đổi như một tảng băng ngàn năm.

“Ta sẽ giết ngươi!” Nữ Phượng rống lên.

Nhặt lên con dao, cô ta lại lao vào Trần Đông.

Khi Miêu Địa đao vương nhìn thấy thế , cũng theo sát lấy vọt tới.

Cũng đúng lúc này. . .

Vầng trăng khuyết trên bầu trời dường như không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, và lặng lẽ ẩn mình trong mây.

Trần Đông giơ hai tay ra giữa bầu trời và không còn thấy năm ngón nào nữa.

Khi Nữ Phượng vọt tới bỗng nhiên khẽ giật mình.

Miêu Địa đệ nhất đao vương cũng đột ngột dừng lại.

Trong bóng tối đột ngột, con người phải có một khoảng thời gian mới thích ứng.

Nhưng điều này chỉ dành cho những người bình thường.

Mà đối với những loại người không bình thường, thì họ lại yêu thích nhất chính là bóng tối.

Điển hình như sát thủ Trần Đông.

Đã từng, anh đã hoàn thành vô số nhiệm vụ trong bóng tối, và đối với anh, màn đêm bóng tối chính là sân khấu của anh.

Trần Đông lúc này khóe miệng nở nụ cười, hai người kia đột nhiên dừng lại, nhưng Trần Đông thì lại hành động …

Cách đó gần chục cây số, giờ phút này còn có một màn chiến trường khác.

Bạch Long nói đúng, hai người này là cao thủ.

Anh cũng như Trần Đông tình huống một chọi hai, tuy rằng không thể đánh bại tên hắc y nhân thấp lùn trước mặt, nhưng ít nhất cũng sẽ không bị đánh bại quá thê thảm.

Tuy nhiên, vào lúc này, anh đang phải đối mặt với hai cao thủ.

Còn có Miêu Địa Nhất Chi Hoa dung mạo xinh đẹp, khí phách hiên ngang.

Vừa tránh được cú đá của Miêu Địa Nhất Chi Hoa, cú đấm của gã đàn ông xấu xí nhạy cảm như Bôn Lôi đã đấm trúng vào ngực Bạch Long.

Bạch Long bị đánh trúng văng lui về phía sau.

Cả hai thấy vậy liền đuổi theo thừa thắng xông lên.

Bạch Long chật vật chống đỡ.

Trên thân Anh bị đánh trúng nhiều chỗ,cũng bị ngã xuống đất nhiều lần, nhưng anh vẫn lần lượt đứng dậy.

Miêu Địa Nhất Chi Hoa và tên xấu xí Bôn Lôi đều kinh ngạc.

Con gà này là cái quái vật gì vậy?

Tại sao hắn lại có sức chống cự như vậy?

Quả thật, Bạch Long rất dũng cảm rất mạnh,nhưng điều anh giỏi nhất không phải là võ công,mà điều anh giỏi nhất là về khả năng sức chịu đựng chống đỡ.

Một người đàn ông đã trải qua của sự chiến tranh thường có một sức chịu đựng khủng khiếp.

Ngạc nhiên, bất ngờ nhưng hai người không hề sợ hãi, bởi vì tình hình quá rõ ràng nên Bạch Long nhất định sẽ bị bọn họ giết chết, chỉ là … vấn đề thời gian thôi, chỉ là nhìn anh chịu đòn thêm bao nhiêu nữa mà thôi.

Miêu Địa Nhất Chi Hoa nói: “Ông xã, ta có chút không muốn giết hắn.”

Bôn Lôi kéo nhẹ mũi, “Cái gì? cô thích hắn sao?”

Miêu Địa Nhất Chi Hoa cười “Ông xa, anh ghen sao?”

“Cút!”

Lúc này hai người vẫn tán tỉnh với nhau.

Điều này cho thấy bọn họ hoàn toàn không để ý đến Bạch Long, thậm chí theo ý kiến của bọn họ, Bạch Long không khác gì như người chết.

Nhưng vào lúc này, một tia sáng chiếu vào, không khỏi chói mắt hai người, hai người đều lấy tay che lại.

ánh sáng nhanh chóng Từ xa đến gần, rất nhanh liền đến trước mặt bọn hắn.

Đó là một chiếc xe Jeep.

Khi chiếc xe đến trước mặt họ, nó dừng lại.

Hai người nhìn nhau.

Bạch Long cũng bất ngờ nhìn chiếc xe.

Trên thực tế, anh không biết ai có thể đến để thay đổi tình hình vào lúc này.

Trần Đông tới sao?

Hẳn là không phải, Trần Đông ngay cả Bạch Long đánh không lại.

Vậy thì…

Không có cho anh cơ hội đoán dùng phương pháp loại trừ, cửa xe mở ra và một người đàn ông mặc đồ thể thao bước ra khỏi xe.

“Các ngươi ẩu đã bên đường, các ngươi phải đi về với ta một chuyến.” người kia nói.

Bạch Long nhìn thấy người tới, không khỏi lộ ra vẻ kz quái.

Người ở đây không phải ai khác, mà là Lý Túc.

Lý Túc …

Bạch Long híp mắt, nhớ tới lúc trước Trình Uyên đánh Bạch Ngạn Bân trong viện, Lý Túc muốn đi tới, lại bị Bạch Long kháng cự lại, kết quả, vượt qua dự kiến của Bạch Long, đã vậy Lý túc còn không hao tổn đến một sợi tóc.

Bạch Long lúc này mới đoán được Lý Túc là một cao thủ.

LÝ Túc đưa thẻ cảnh sát ra, Miêu Địa Nhất Chi Hoa và Bôn Lôi nhìn nhau, sau đó không để ý đến thẻ của Lý Túc.

Bôn Lôi đột nhiên lao tới, lảo đảo nhanh như chớp lao về phía Lý Túc.

Lý Túc sắc mặt đại biến, thân thể hơi nghiêng, hai tay phản ra hình Bát Quái để đỡ đòn,và sau đó lòng bàn tay nhanh chóng đập vào đầu cùng bụng dưới của Bôn Lôi, đột nhiên hất văng, hắn liền bay ra ngoài.

Đúng vậy,hắn đã bay ra ngoài, cách mặt đất ít nhất năm mét, và khoảng cách bay ít nhất là năm mét.

Bùm bùm một tiếng, Bôn Lôi nhào xuống đất, sau đó đột nhiên đứng dậy, mặt mũi lấm lem bù đất nhìn Lý Túc, sau đó lại nhìn về phía Miêu Địa Nhất Chi Hoa.

“Chạy mau!”

Hắn Kêu xong hai tiếng,thân thể liền hơi cong,rồi ngã trên mặt đất.

Chờ một chút …?

Bạch Long trợn cả mắt lên.

anh biết Lý Túc là một cao thủ, nhưng dù sao cũng không ngờ lại cao thủ hơn như vậy!

Miêu Địa Nhất Chi Hoa cũng mặt mày trắng bệch.

Đây là thứ Sức mạnh gì đây?

“Ông xã…!” Miêu Địa Nhất Chi Hoa không chạy trốn, cô bổ nhào vào người Bôn Lôi, lo lắng hỏi “chồng, anh không sao chứ?

“hắn sẽ không chết, nhưng các ngươi bắt buộc phải theo ta về đồn cảnh sát.” LÝ Túc đi tới bọn họ nhẹ giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc