ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 371: Dưới gầm cầu

Thời gian trôi nhanh, đã đến vào chiều hôm sau, một đêm trước khi cử hành hôn lễ của Lý Túc và Mục Tư Nhã.

Lúc Trình Uyên đến nhà Lý Túc, trong nhà Lý Túc đã có rất nhiều người.

Bởi vì hầu hết đây đều là đồng nghiệp của Lý Túc, điều này làm cho Trình Uyên có vẻ hơi bất ngờ và không được tự nhiên cho lắm.

Sau khi trò chuyện với mọi người, anh ra ban công hóng gió một mình.

Nhà của Lý Túc là một ngôi nhà nhỏ, có hai phòng ngủ và một phòng khách, bởi vì tối hôm nay rất nhiều người, phòng nào cũng chật cứng người, cho nên nơi duy nhất có không khí trong lành nhất có lẽ cũng chỉ có ban công.

Nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài qua từ ban công, Trình Uyên cảm thấy như một thế giới xa vắng.

Nhớ hồi đó anh chỉ là một tên nhà quê nghèo khó, không ngờ có ngày anh lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, lại còn có được một tập đoàn lớn nhất thành phố nữa chứ.

Tất nhiên, anh cũng đã gặp qua rất nhiều bạn bè đủ mọi tầng lớp, chẳng hạn như chuyên gia Tây y Từ Xuyên, như Đông y cao thủ Lý Tịnh Trúc, chẳng hạn như Lý Túc đang làm đội trưởng đội cảnh sát.

“Sao em không vào trong ngồi?”

không biết từ lúc nào Lý Túc đã xuất hiện sau lưng Trình Uyên, và đưa cho anh một điếu thuốc.

Châm điếu thuốc xong, Trình Uyên mỉm cười rồi nói “Không khí ở đây thật tốt.”

“ừm, sao em không vào trong ngồi cùng đồng nghiệp của anh trò chuyện cho vui.” Lý Túc gật đầu rồi nói, “nếu trách thì cũng trách anh nữa. bình thường anh ít kết bạn, ngoại trừ đồng nghiệp ra, bạn bè ở các ngành nghề khác cũng không có nhiều.”

Trình Uyên lấy ra một cái hộp dài và nhỏ từ trong người ra “Quà cho anh.”

Lý Túc sững sờ, “Đây là?”

“Đồng hồ ấy, áo quần của anh thì không sao rồi,nhưng với chiếc đồng hồ này nữa,thì có vẻ hoàn hảo hơn.”

“kết hôn mà có tặng đồng hồ sao?”

“Ai gù, đừng quan tâm đến chi tiết nhỏ này.”

Đồng hồ Longines mấy chục vạn, khi đến đây Trình Uyên đặc biệt mua đem tới.

Lý Túc suy nghĩ một lúc, sau đó từ trên cổ lấy ra một sợi dây chuyền, đưa cho Trình Uyên.

“em không nhận đâu đại ca, em không phải tặng đi để rồi nhận lại đâu.” Trình Uyên sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Lý Túc vỗ mạnh trên sợi dây chuyền trên tay rồi nói: “Hồi nhỏ cha anh tặng cho anh, ổng nói đây là vật phong thủy có thể đem lại sự may mắn và bình an, nhưng mà sau khi giao cho anh không được bao lâu ổng ngủm củ tỏi “

“…” Trình Uyên.

“Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là ngu thật. cùng không có mấy bạn bè. Người duy nhất có thể hiểu được anh thì chỉ có mỗi mình em, cho nên anh hy vọng em có thể được bình an”, Lý Túc mỉm cười nói.

“nếu em có mệnh hề gì xảy ra, thì anh đây không còn có ai là người thân nữa “

“anh mà còn tin mấy cái này?”

“Tin hay không là một chuyện.”

“đó là sự thật mà.”

Trình Uyên cùng Lý Túc đều là những kẻ không tin vào tâm linh, Phong thủy hay không không quan trọng, điều này đối với bọn họ không có chút ý nghĩa nào cả.

Nhưng có một điều có ý nghĩa đó là tình anh em chứa đựng trong chính sợi dây chuyền này.

Đây là một sợi dây chuyền rất bình thường, và mặt dây chuyền là một bức tượng linh thiêng không biết thần thánh phương nào.

Sau khi nhận được quà của Lý Túc, Trình Uyên liền lập tức nhân cơ hội còn nóng hổi vừa thổi vừa đớp đeo ngay vào cổ .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Các đồng nghiệp của Lý Túc, vui vẻ cười toe toét bắt đầu đốt pháo dưới nhà.

Còn Lý Túc ở trong phòng nhìn có vẻ có chút khẩn trương .

“đại ca, em đi trước.” Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

Tân Dương này có tục lệ là trước khi kết hôn thường có xe đi thăm dò đường trước, bình thường xe đi thăm dò đường này phải là người tri kỷ, cho nên cái nghi thức này rơi ngay vào đầu của Trình Uyên.

Lễ cưới của Lý Túc rất xa hoa, vì Trình Uyên sắp xếp ngay cho anh một chiếc xe hơi rất sang trọng, một chiếc Bentley,nói về độ xa hoa này, thì không biết bao nhiêu người đang đứng xem.

Nhiều người còn thở dài,nói “làm cảnh sát bây giờ kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

“tôi không biết ? Nghe nói chuyện này là do em của Lý Túc tổ chức ra á.” Một người trong đám hóng hớt giải thích.

“WTF, tại sao ta lại không gặp được loại anh em này ta?” Có người thở dài.

Bên tai Lý Túc nghe được những lời này, tuy rằng trên mặt núi có chút không vui tí nào, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Chuyện này, đang trong ngày vui không nên gắt được.

Ngồi trong xe Bentley, Trình Uyên nói với tài xế là Bạch Long : “dò đường thôi nào.”

Ngoài Bạch Long và Trần Đông ra, trên xe còn có đồng nghiệp của Lý Túc.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, và hướng nhà của Mục Tư Nhãc đi đến.

Xe đi được nửa đường, điện thoại di động của Trình Uyên đột nhiên vang lên.

“Này, Trình Đổng, có người theo dõi xe của anh.”

Cuộc gọi này Là của Lý Hải Tân gọi.

Nghe vậy, Trình Uyên rất bình tĩnh nhìn ra gương chiếu hậu.

Liền nhìn thấy hai chiếc xe địa hình phía sau.

“lai lịch của những chiếc xe này là gì?” Trình Uyên hỏi.

Lý Hải Tân đáp: “Là do tôi trinh thám biết được.

Tối hôm qua xe này tiến vào Tân Dương . Về phần lai lịch của đối phương, tôi vẫn chưa điều tra ra được.”

Về vấn đề này, Trình Uyên cũng không lo lắng lắm, bởi vì đã có Bạch Long và Trần Đông, cho dù có người muốn giết anh, cũng không phải dễ dàng làm được.

Bên cạnh Bạch An Tương còn có cô gái mập , được đích thân bảo vệ.

Mẹ anh thì đã có Vương Mỹ Lệ ẩn nấp canh gác ở nhà.

Nhà Bạch Thiếu Lâm ở vịnh Ánh Trăng,thì cũng có hệ thống an ninh cũng rất tốt.

An ninh không phải là một vấn đề.

Nghĩ đến những điều này, xe của anh phóng vào dưới gầm cầu..

Đoạn này có đường rộng, có nhiều xí nghiệp, nhưng ít người qua lại, cũng là đoạn yên tĩnh nhất giữa con đường của Mục Tư Nhã và Lý Túc.

Nhưng.

Chiếc xe dừng lại ngay sau khi đi vào gầm cầu.

Bởi vì phía trước có bốn chiếc ô tô đậu dưới gầm cầu từ trước, dàn hàng ngang ngược chiều với xe của anh.

Ngay sau đó, hai xe ô tô phía sau cũng chặn lại đường tẩu thoát của anh.

Sắc mặt đồng nghiệp của Lý Túc đột nhiên thay đổi rồi nói “Tình huống gì đây?”

Trình Uyên cau mày nói “Có lẽ, có chút phiền phức.”

“…” Đồng nghiệp của Lý Túc.

Trình Uyên hỏi: “Vừa rồi tôi với anh trò chuyện nhiều như vậy, còn chưa thỉnh giáo được tên của anh.”

“Trình Nguyệt Lôi.” Đồng nghiệp của Lý Túc kinh ngạc trả lời.

Trình Uyên nhẹ gật đầu, rồi nói “Thì ra cùng họ với tôi, đồng chí Nguyệt lôi, tôi muốn hỏi anh chuyện này, nếu biết được người đối diện phía trước và ở phía sau sẽ giết chúng ta, thì chúng ta thực hiện đánh phủ đầu, nó có được xem là một hành động phòng vệ chính đáng không? “

“Ờ… nếu chúng ta động thủ trước, nhất định sẽ không tính.” Trình Nguyệt Lôi sững sờ trả lời.

Và hắn rất tò mò, tại sao hai người đi cùng Trình Uyên rất yên lặng không nói lời nào ở trong xe cả nhưng mà lại rất bình tĩnh đến như vậy?

Vốn dĩ mình nên bình tĩnh nhất trong chiếc xe này chứ.

Trong ý thức của hắn đã đoán được những người bạn này của Lý Túc không đơn giản.

Trình Uyên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nhắc nhở với Bạch Long cùng Trần Đông “cứ như vậy đi, chờ bọn hắn ra tay trước.”

Bạch Long cùng Trần Đông bốn ánh mắt nhìn nhau, ám chỉ đã hiểu với nhau.

“Anh dường như không sợ chút nào thì phải?”

Trình Nguyệt Lôi rốt cục cũng hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

Trình Uyên nở nụ cười,rồi nói “trải qua những loại chuyện này thì sẽ không còn cảm giác đó nữa.”

“vậy Trước kia có rất nhiều người muốn giết anh sao?”

“Không chỉ trước đây, mà bây giờ cũng thế.”

“Không sao, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“E rằng quá muộn rồi.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.

Đúng lúc này, cửa xe đối diện mở ra, và cửa của hai chiếc xe phía sau cũng mở theo.

Từ sáu chiếc xe này,thoáng qua hơn hai mươi người đàn ông cùng với gậy, tuýp, dao và mã tấu bước xuống.

Những người này, với dáng người cao to và khuôn mặt dữ tợn, thoạt nhìn không phải là những kẻ lưu manh bình thường, mà từ khí chất trên người của hắn có thể phán đoán …

“Những người này đã từng đi lính, và đã giết qua người.” Bạch Long đột nhiên nói.

Đúng vậy, trên thân những người này toàn đằng đằng sát khí.

cuối cùng Trình Uyên cũng nhìn ra được sự tình này có thể nghiêm trọng hơn anh tưởng.

“vậy anh xử lý được không?” Trình Uyên hỏi.

“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Bạch Long.

“Vậy là tốt rồi.”

Một nhóm người vây quanh chiếc xe của họ, một người trong số họ liếc nhìn qua cửa kính xe, sau đó họ lấy điện thoại di động ra để kiểm tra.

“Kiligulu …” đéo biết ngôn ngữ nào mới nói ra.

Nói xong, những người này liền giơ vũ khí lên bắt đầu đập phá ô tô.

Bình luận

Truyện đang đọc