Chương 303: Lấy đồ ăn luận sự tình
Những đầu bếp khác đều đứng im, tựa như căn bản hoàn toàn không nghe thấy Trình Uyên nói gì cả.
Trình Uyên đi tới bếp lò, nhìn lại, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mấy người này đều là do đầu bếp béo đưa tới, hiện tại rõ ràng là đầu bếp béo không thích Trình Uyên thể hiện,nên bọn họ sao có thể nghe theo Trình Uyên được.
Vì vậy Trình Uyên cười liếc nhìn Chu Kiệt.
Chu Kiệt nhìn Lương Siêu một cái Lương Siêu trừng mắt nhìn đầu bếp béo.
Đầu bếp béo nhếch miệng lên và nói với các đầu bếp khác, “Được rồi, hãy làm theo lời hắn nói,ngược lại để tôi sẽ xem hắn có thể làm được những gì.”
Các đầu bếp ngay lập tức trở nên bận rộn.
Trình Uyên nhìn xuống bếp nồi quen thuộc trước mặt, trong lòng không khỏi hình dung lại trong đầu.
Năm mười ba tuổi, mẹ anh đã dạy anh nấu ăn, bà đã dạy anh trong nhiều năm qua.
Mẹ một thân một mình nuôi nấng, hẳn là không thể dựa vào trong thôn nhỏ này được, trước kia Trình Uyên chỉ biết mẹ nấu đồ ăn ngon, nhưng là chưa từng nghĩ tới điều này.
Theo như những gì anh có thể nhớ, mẹ anh làm việc tại khách sạn Quang Minh ngay lối vào làng, công việc kinh doanh tại khách Quang Minh đặc biệt rất tốt, nhưng vì ở nông thôn nên bà không kiếm được nhiều tiền.
Ông chủ khách sạn Quang Minh đã từng mời mẹ anh lên thành phố, nhưng dù ông đó có nói gì hay thuyết phục gì thì mẹ anh cũng không chịu rời khỏi làng, điều này khiến chủ khách sạn Quang Minh vô cùng bất lực.
Khi đó Trình Uyên chỉ biết mẹ nấu đồ ăn ngon, nhưng chưa từng hỏi quá khứ của mẹ.
Quá khứ…
Mẹ anh chắc hẳn là một đầu bếp cao cấp nổi tiếng.
Trình Uyên khá chắc chuyện này, bởi vì từ khi vào Bạch gia, hai năm nay nhà họ Lý Tố Trân đều không có đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì bọn họ đều cho rằng Trình Uyên nấu ăn ngon hơn cả nhà hàng nấu.
Khi đó, nếu Trình Uyên còn hữu dụng chính là tay nghề nấu nướng, nếu không, có lẽ Lý Tố Trân sẽ nhao nhao cả ngày, đòi Bạch An Tương ly hôn.
“Quả cà cắt sao đây?” Một đầu bếp hỏi.
Lời nói của hắn đem suy nghĩ của Trình Uyên trở về hiện thực, liếc mắt nhìn rồi nói “cắt thành từng khối.”
“Làm sao để ướp thịt? Có dùng trứng không?”
“Vị Cực Tiên dùng nước tương nhạt dầu ô liu… Nhân tiện, có miếng thịt lợn nào không?”
“Có tinh cao.”
“Ừm, ngươi có thể thêm một ít trộn với tinh bột.”
“Dưa chuột cắt sao đây?”
“…”
Cuộc thao tác ác liệt như một trận đánh mãnh hổ.
Một đám người nhìn Trình đâu vào đấy chỉ huy một đám đầu bếp chuyên nghiệp làm công tác chuẩn bị, cũng không khỏi lộ ra một mặt kinh ngạc.
“Anh chàng giao đồ ăn này thực sự biết làm sao?” Có người tò mò hỏi.
Lương Siêu không khỏi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đầu bếp béo mở to miệng và tỏ vẻ không tin.
Mà Chu Kiệt lão gia, hai mắt rực sáng lên.
Sẵn sàng làm việc, Trình Uyên đốt lửa lên, ngọn lửa giống như núi lửa phun ra, bắn ra một quả cầu lửa, kinh ngạc mọi người. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Hãy tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
“Hành lá, gừng tỏi sang đây!”
Nồi dầu ô liu lất phất, ai đó phi nhanh hành lá, gừng, tỏi băm nhỏ.
Chảo đang được lăn qua lăn lại, Trình Uyên khéo léo điều khiển thuần thục trong tay, có người không ngừng chuyển nguyên liệu đã chuẩn bị cho anh.
Thịt gà đã được tẩm ướp vào xào cho dậy mùi thơm hấp dẫn, vớt gà ra khỏi nồi, bày ra đĩa có xếp sẵn dưa leo.
Hai hai ức vịt, bày ra hình dạng hai con uyên ương , gấp dính chặt vào nhau , còn lát dưa leo xanh, tựa như một vũng ao nước, trong ao có nấm tuyết hóa thành Liên Hoa, có rau cải xôi biến thành hà ngó sen, và cuối cùng là dội lên nước sốt chua ngọt.
Món ăn này tưởng đơn giản dễ như nói nhưng cái khó thực sự là việc kiểm soát độ nóng.
Một món ăn đã được thực hiện một cách nhanh chóng.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều bàng hoàng.
không cần nếm thử, chỉ riêng mùi hương thôi cũng đã khiến tâm hồn người ta lạc trôi nơi nào đó.
“CMN, bây giờ yêu cầu để giao đồ ăn nhanh cao như vậy sao?”
“nếu không có tay nghề, hiện tại còn không có tư cách giao đồ ăn nhanh sao?”
“Thơm quá, vừa ngửi đã thấy ngon rồi. Quả nhiên người giao đồ ăn này tài năng tuyệt đỉnh!”
Bạch An Tương nhìn vẻ mặt khoa trương của mọi người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà … thật sự rất là thơm.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Lương Siêu càng thêm đậm.
Chu Kiệt lão gia tràn đầy vui mừng, thậm chí có chút kích động, chạy tới trên bàn bếp vất cả thể diện, vươn mũi ngửi qua, hung hăng hít một hơi.
“Chà, không sai, chính là cái mùi vị này.”
“A, không đúng, tại sao có con cóc đen lớn này ở đây?”
Một bàn uyên ương nghịch nước vốn trông khá đẹp mắt đã bị một con cóc làm bằng nấm làm mất hết cả phong cảnh.
“À, con cóc này là thèm muốn con vịt cái kia, nên một mực trốn ở trong bóng tối rồi chờ cơ hội ra tay.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
“Lúc trước ăn món này, hình như nhớ rõ là không có con cóc?” Chu Kiệt cảm thấy có chút kỳ quái.
Trình Uyên cười nhẹ. ” Trước kia mọi người đều biết uyên ương là một đôi, không ai sẽ đi làm chuyện chia rẽ vịt cả, nhưng mà bây giờ thì khác. Hiện tại có người cho rằng loài nào cũng có thể sánh được với uyên ương.”
Nghe được lời giải thích này, sắc mặt tức giận của Lương Siêu tái xanh, hai mắt như có thể nổi ra lửa, nhìn chằm chằm Trình Uyên.
Trong lời nói của Trình Uyên có cái gì đó, không ít người nghe được, không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.
Mà Chu Kiệt cũng xấu hổ.
Khi biết Bạch An Tương đã có chồng, Lương Siêu cũng đi tỏ tình với người ta, ông già hơn 60 năm vẫn thuyết phục Bạch An Tương xem xét lại với Lương Siêu.
Nói cách khác, người ta đã kết hôn rồi.
“Nấu ăn thật ra cũng giống như làm người.phải biết cách Cư xử đúng mực, nếu không thì không phải là món ngon nữa, và người đó sẽ không phải người tốt.” Dọn món ăn lên, Trình Uyên đến bên Bạch An Tương, gắp một miếng đưa vào Miệng của cô ấy.
Bạch An Tương có chút xấu hổ, không dám nhìn vào mắt mọi người, cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Đưa món ăn vào miệng Bạch An Tương, Trình Uyên nói tiếp, “Món ăn này có nguồn gốc từ Minh mạt. Người ở thời đại đó nói, người xưa nói thà phá mười miếu còn hơn phá một cuộc hôn. Đúng vậy, người thời đó. nói đến câu này, cho nên hôm nay tôi sẽ nói như vậy ”.
“Nói thẳng, đây là chân lý do tổ tiên để lại.”
“thế Nhưng, tại vì cái gì liền hết lần này đến lần khác có nhiều người không hiểu cái đạo lý này?”
Sau đó, Trình Uyên ở trước mặt tất cả mọi người, đem cái khay uyên ương nghịch nước vừa thể hiện xong, trực tiếp ném vào thùng rác.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi bình tĩnh.
Đặc biệt là Chu Kiệt, thật sự là đáng tiếc xuất hiện trên khuôn mặt.
Trình Uyên ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lương Siêu “ngươi còn đang thương nhớ đến vợ tôi sao?”
Khi anh hỏi, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về người đó.
Lương Siêu mặt đỏ bừng, lúc này không muốn xuất hiện trước mặt Bạch An Tương, nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, tôi quen An Tương lâu hơn ngươi. Tôi thích cô ấy từ khi học cấp 3. Nhưng sau đó chúng tôi học các trường đại học khác nhau, và rồi sau đó, tôi ra nước ngoài. “
“Nếu tôi không ra nước ngoài, đến phiên ngươi chiếm tổ chim của người khác sao? Ngươi là cái thá gì?”
“và ngươi Có thể cho An Tương được cái gì?”
“nếu Ta nói rằng ta thích mẹ của ngươi. ngươi có nghĩ rằng ba của ngươi sẽ nhường mẹ ngươi cho ta không?”
Trình Uyên đột nhiên hỏi ngược lại.