Chương 210
Người đàn ông đeo kính phản ứng rất nhanh nhạy, ngay lúc Lý Nam Địch đẩy cười vào, anh ta đột nhiên xoay người, kề con dao nhọn lên cần cổ trắng nốn của Lý Nam Địch.
“Dừng tay, anh muốn làm gì?” Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên giật mình, vội la lên.
Người đàn ông đeo kính vốn không định làm gì, phản ứng này chỉ xuất phát từ bản năng của sát thủ mà thôi, nhưng mà… ZNW ) Sau khi thấy rõ khuôn mặt của Lý Nam Địch, trong mắt anh ta vô thức loé lên sự tham lam “Chủ tịch Trình đúng là có phúc, bên cạnh toàn là đại mỹ nữ cao cấp” Người đàn ông cảm thán.
Lý Nam Địch không biết có chuyện gì xảy ra, dù cô ta có thông minh gian trá đến mức nào nhưng khi dao kề lên cổ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô ta đưa mắt cầu cứu Trình Uyên “Chủ tịch Trình, không bằng chúng ta giao dịch đi”
Người đàn ông đeo kính đề nghị: “Tôi cho cậu thêm một phần thuốc giải, để thân thể cậu thoải mái hơn một chút, nhưng điều kiện là…”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã không chút kiêng dè quan sát người Lý Nam Địch, một bàn tay còn duỗi tới khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của cô ta.
“Anh muốn chết hả?” Trình Uyên híp mắt lại, giọng nói lạnh băng như nặn ra từ trong kẽ răng Tay của người đàn ông khựng lại giữa không trung, vẻ mặt hơi cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng cười nói: “Nói cứ như cậu có thể giết tôi không bằng”
“Làm người phải tự mình biết mình, đánh nhau giết người cậu đều không phải đối thủ của tôi, đương nhiên trong tay tôi còn có thuốc giữ mạng cậu cần, dù cậu có thể giết chết tôi đi nữa, thì cậu dám sao?”
“Tôi chết rồi, thuốc giải của cậu sẽ đứt, đến lúc đó cậu chỉ có thể chờ chết thôi.”
Người đàn ông đeo kính chậm rãi kề sát mũi vào Lý Nam Địch, dùng sức ngửi, như muốn hít hết tất cả mùi trên người Lý Nam Địch vào trong người mình vậy, cười nói: “Tôi ăn chắc rồi”
Câu tôi ăn chắc rồi này có hai ý nghĩa, như đang nói Trình Uyên, cũng có thể là đang nói Lý Nam Địch.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trình Uyên trầm giọng hỏi.
“Ông chủ của chúng tôi nói cậu ngốc, thật ra tôi cũng cảm thấy cậu rất ngốc, nhưng tôi không hiểu vì sao lại có nhiều người đẹp vây quanh một tên ngu ngốc là cậu như thế” Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu, quay đầu nói với Trình Uyên: “Nói thật nhé Chủ tịch Trình, con người tôi không có sở thích gì nhiều, chỉ cảm thấy rất hứng thú với phụ nữ xinh đẹp thôi.”
“Nói thật, lúc trước nếu không phải ông chủ ra lệnh không cho chúng tôi động vào Bạch An Tươn: tôi… Nhưng không sao cả, nếu nơi này còn có đẹp tương đương với Bạch An Tương, tôi cũng có thể ăn cho đỡ thèm.
Nói xong tay anh ta đã nắm lấy cái cằm trắng trẻo của Lý Nam Địch, đưa mắt quan sát tỉ mỉ da thịt lộ ra ngoài của cô ta, chậc lưỡi nói: “Thật đúng là đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết mà”
Trình Uyên bắt đầu căng thẳng, khí huyết trong người cuồn cuộn, đầu kêu ong ong, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nhưng anh vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, mặt đỏ bừng lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Lý Nam Địch và người đàn ông đeo kính đều đoán được rằng cảm xúc của Trình Uyên bị dao động rất lớn.
“Ấy, xem ra anh vẫn quan tâm cô gái này lắm nhỉ” Người đàn ông đeo kính châm chọc.
Lý Nam Địch bị khống chế có hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại loé lên sự vui mừng.
Trình Uyên cố găng khống chế cảm xúc của mình, lạnh lùng nói: “Buông cô ta ra, trong vòng ba giây!”
“Cậu đang uy hiếp tôi tr?” Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
“Cậu có tư cách gì uy hiếp tôi? Mạng của cậu đang ở trong tay tôi đấy”
Trình Uyên lại lạnh lùng u ám nhìn anh ta: “Một”
Người đàn ông cười lạnh lùng không nhúc nhích.
Trình Uyên nói: “Hai”
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính vẫn như trước, dường như muốn xem thử Trình Uyên có thể làm gì mình.
“Ba”
Vào lúc Trình Uyên đếm tới ba, anh ta đột nhiên cảm nhận được một chút khủng bố.
Dường như đây cũng là phản ứng theo bản năng của sát thủ, luôn cảm nhận trước được chuyện nguy hiểm.
Người đàn ông đeo kính không chút do dự vội vàng buông tay, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi được rồi, coi như cậu giỏi.”
Lý Nam Địch thoát vây, sợ hãi vội vàng chạy ra sau lưng Trình Uyên.
Trình Uyên hung ác nhìn chằm chăm người đàn ông: “Không tiễn!”
Người đàn ông đeo kính bĩu môi cười cười, chỉ vào Trình Uyên nói: “Chuyện cậu uy hiếp tôi hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ, chúng ta tạm biệt: Anh ta ném lại một bình sứ nhỏ, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Trình Uyên, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua một góc nào đó.
Theo anh ta thấy Trình Uyên không thể làm gì mình được, dù sao anh cũng cần thuốc giải của mình để kéo dài mạng sống.
Nhưng khi nấy ở cái góc kia thật sự truyền đến cảm giác khiến người ta tim đập thình thịch.
Còn về Lý Nam Địch.
Dù sao cũng là người bên cạnh Trình Uyên, anh ta định lần sau lúc đưa thuốc cho Trình Uyên thì kéo dài hơn một chút, để Trình Uyên năn nỉ đưa Lý Nam Địch cho mình rồi mới đưa cho anh.
Nghĩ tới dáng vẻ của Lý Nam Địch, người đàn ông lập tức thấy kích động không thôi.
Mà anh ta vừa rời đi, Bạch Long đã đi ra từ phòng trong của phòng làm việc.
“Giết chết anh ta!” Trình Uyên lạnh lùng ra lệnh.
Trước đây, giết người là một chuyện rất xa xôi với Trình Uyên, nhưng bây giờ lại có một người khiến anh rất muốn giết chết.
Lúc trước người đàn ông đeo kính từng nói người bỏ thuốc kia là đồng bọn với anh ta.
Bọn họ suýt chút đã hại chết Bạch An Tương, bây giờ lại khiến mình bị áp chế, như thế cũng thôi đi, bây giờ còn có ý định với người bên cạnh mình, thật sự quá đáng chết.
Bạch Long gật đầu, vẫn kiệm lời như trước, trên mặt cũng không có chút cảm xúc.
“Tìm một chỗ yên tĩnh ấy” Trình Uyên nhắc nhở.
Bạch Long xoay người rời đi.
Lý Nam Địch ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Long, dù cô ta có thông minh đến mức nào thì lúc này đầu óc cũng rất hỗn loạn.
Đầu tiên, Trình Uyên suýt chút ngất xỉu vì mình khiến cô †a cảm thấy Trình Uyên xem trọng mình, trong lòng rất là Vui Vẻ.
Thứ hai, người đàn ông đeo kính là ai, vì sao lại mang dao theo bên người, khiến cô ta thấy rất khó tin.
Tiếp theo là Bạch Long, ít nói, mặt đơ, lại khiến cho người ta có cảm giác rất vững chãi.
Đúng, vững chãi, cô ta cảm nhận được sự mạnh mẽ và vững chãi trên người Bạch Long, điều này cũng khiến cô †a thấy rất khó hiểu. Vì cảm giác vững chãi này thường xuất hiện khi hai người ở chung với nhau rất lâu.
Hơn nữa lúc Trình Uyên nói giết chết anh ta, vẻ mặt rất đáng sợ, giống hệt như một ác quỷ giết người vậy.
Cô ta chợt cảm thấy mình vừa leo lên chiếc thuyền không nên leo.
Người đàn ông đeo kính bị Lý Nam Địch kích thích, ngọn lửa trong người không có cách nào giải toả, vì thế phải đến “Câu lạc bộ Cửu Thiên”
Anh ta muốn tìm một, à không, ít nhất là hai người đẹp để giải toả cho đã.
Anh ta có tiền, đương nhiên sẽ được đãi ngộ vô cùng Cao quý.
Ngâm mình trong suối nước nóng bốc đầy hơi nóng, sau khi kêu mọi người ra ngoài, hai người đẹp mặc bikini dáng người yểu điệu bèn bước vào suối nước nóng.
Người đàn ông ôm ấp trái phải, đây là chuyện biết bao đàn ông tha thiết ước mơ, nhưng anh ta cứ cảm thấy hơi thiếu.
Thiếu cái gì nhỉ?
Có lẽ là cảm thấy bất mãn vì hai người đẹp không phải xử nữ.
Sẽ không bị mình đâm ra máu.
Đúng, thiếu chút máu tươi, mùi máu tươi luôn khiến anh †a si mê.
Một tiếng “âm” vang lên.
Khi tay anh ta tuỳ ý chạy trên thân thể của hai người đẹp, trần nhà trắng xóa đột nhiên nổ tung!