Chương 269
Yêu cầu của Trình Uyên không được hiệu quả.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày lại khóe miệng lần nữa giương lên, giọng điệu không mặn cũng không nhạt nói gì đó khiến Trình Uyên và Bạch An Tương tuyệt vọng.
“Có một chút ranh giới không thể tùy tiện vượt qua, một khi vượt qua, liền phải trả giá bằng cái giá tương ứng, hãy ghi nhớ đi tiểu tử.”
“cái gì ranh giới” Trình Uyên vội vàng hỏi.
“cái gì ranh giới ngươi ngược lại còn hỏi ta sao?”
Người cầm gậy bóng chày không trả lời Trình Uyên, nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Từ bỏ đi, kéo dài thời gian như vậy sẽ không tốt cho ngươi và ta.”
Sau đó, hắn lại từ từ nâng cây gậy bóng chày lên.
Cảnh tượng này khiến Trình Uyên cũng tuyệt vọng.
Tay phải của anh đã chịu hai phát từ cây gậy bóng chày này, đau đến mức chết lặng, hiện tại một hơi dốc hết sức nắm lấy lan can, nếu như dính một cây gậy nữa, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
trong mắt Bạch An Tương cũng tràn ngập buồn bã, lúc này cô vẫn như cũ thuyết phục Trình Uyên “Thả em ra đi!
Buông em ra! Nếu không, hắn sẽ giết anh…”
Lời nói của Bạch An Tương như một chiếc dùi nhỏ thọc sâu vào trái tim anh.
“anh thề rằng trừ khi anh chết, nêu không anh sẽ không bảo giờ để em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.”
“Không buông!”
“Chết cũng không buông!”
Trong câu cuối cùng, anh hét lên thật lớn.
cái tình ảnh ngu ngốc này khiến Bạch An Tương rung động, nhưng lại khiến người cầm gậy bóng chày tức giận thêm, hắn ta cảm thấy Trình Uyên đang khinh thường chính hắn.
Vì vậy, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn Một gậy rơi xuống không chút do dự.
Bạch An Tương kinh ngạc đến mức nhắm mắt lại.
Trình Uyên cũng đã sẵn sàng, anh nghĩ đến mức mà không thể nào chịu được nữa mà rơi xuống, anh muốn tận lực kéo Bạch An Tương ôm vào lòng, và anh sẽ lấy lưng của mình làm đệm cho cô.
“Bụp!”
“leng keng!”
Trình Uyên đang đợi “xử án” bỗng nhiên không ngã, Bạch An Tương đương nhiên cũng không ngã.
Bởi vì gậy bóng chày căn bản trên tay hắn ra bị roi.
Ngược lại, người đàn ông cầm gậy bóng chày ôm mặt, đồng thời lùi lại mấy bước, và cả gậy bóng chày cũng rơi xuống đất.
“Hù á á…”
Bên dưới bọn anh, một bầy khỉ la hét, và một số con đang tìm kiếm những viên đá trên mặt đất.
Trình Uyên sững sờ.
Vừa rồi có một con khỉ nhặt được một hòn đá, vừa lúc người cầm gậy bóng chày định đánh vào tay Trình Uyên thêm một lần nữa, thì con khỉ này lại trong tay ném một viên đá, ném chuẩn đến mức bay phập vào mặt người cầm gấy bóng chày này.
Cảnh tượng này, không chỉ có Trình Uyên sửng sốt, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Cơ hội ngàn năm có một, chớp thời cơ vàng, Trình Uyên sau một hồi kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói với Bạch An Tương, “nắm chặt lấy anh!”
Sau đó anh dùng gần như toàn bộ sức lực của mình hất mạnh Bạch An Tương một cái, trực tiếp ném cô lên phía lan can. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Hãy tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Bạch An Tương hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay nắm lấy lan can.
Mấy thanh niên cầm gậy bóng chày thấy vậy liền cầm gậy lao về phía Trình Uyên, làm sao có thể để Trình Uyên leo lên được.
Thế nhưng đúng lúc này.
“vèo…”
Mấy Viên Đá giống như tránh né Trình Uyên và Bạch An Tương ra đồng thời giống như mưa rơi, thế là rơi vào những người đàn ông cầm gậy bóng chày này.
Những người này cũng vội vàng né tránh,và hoàn toàn không thể tiến lên được.
Nhân cơ hội,trèo lên thoát khỏi lan can này, Trình Uyên sớm đã toát mồ hôi hột, tay phải thì sưng đỏ như củ cà rốt .
Nhưng bây giờ anh không để ý tới đang thở dốc hay là cơn đau ở cảnh tay, liền kéo Bạch An Tương chạy,rồi nhìn lại thật lâu một chút với bầy khỉ ở đó.
Người ta nói rằng ngoài con người thì khỉ là loài động vật có cảm xúc và đồng cảm gần với con người nhất.
Xem ra thực sự là không sai, Trình Uyên đến chết cũng không buông tay, trước cái chết của Trình Uyên dường như đã làm cảm động đến những con khỉ này,ngay cả những con vật này cũng không nhìn được.
Khi Trình Uyên nhìn những con khỉ này, một trong những con khỉ đó đã mở rộng miệng và cười nhạo Trình Uyên.
“Cảm ơn anh bạn!” Trình Uyên hét lên với con khỉ, sau đó kéo Bạch An Tương chạy đi.
Từ trong thời khắc treo lơ lững rồi đi lên như vậy, thì cũng không giảm bớt được mối nguy hiểm, ngược lại còn có bốn năm người đang nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, nếu thật sự muốn cùng nhau xông lên, Trình Uyên và Bạch An Tương còn nguy hiểm hơn treo ngươi như vừa rồi. .
Chạy là cách duy nhất cho thời khắc bây giờ.
Nhưng công viên rộng lớn như vậy, không có chỗ nào có thể ẩn nấp, cho dù có chạy, mục tiêu cũng rõ ràng ra trước mắt.
Sau khi bốn, năm người đàn ông cầm gậy bóng chày tránh được đá của bầy khỉ, họ thấy Trình Uyên và Bạch An Tương bỏ chạy, bèn cầm gậy chạy theo.
“Dừng lại!”
“Đứng lại đó!”
Họ vừa la hét vừa đuổi theo.
Dừng lại?
Có ngu mới dừng lại, Trình Uyên nghĩ thầm, chẳng những không dừng lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
“Ầm ầm!”
Nhưng lúc này, một màn kịch tính lại xảy ra.
Bạch An Tương, một cô gái thì làm sao chạy nhanh như Trình Uyên được, cho nên cô bị Trình Uyên kéo chạy được một chút,rồi cuối cùng trọng tâm không giữ được thăng bằng cho lắm thế là trực tiếp ngã xuống đất.
Trình Uyên dừng lại nhanh chóng nâng đỡ Bạch An Tương lên.
“anh mặc kệ em,anh chạy đi!” Bạch An Tương mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ hét lên với Trình Uyên.
Mắt anh rơi xuống mắt cá chân của Bạch An Tương, có vẻ như đã sưng đỏ lên.
“Trẹo mắt cá chân rồi?” Trình Uyên hỏi.
Nhìn những người đó đuổi theo càng ngày càng gần, Bạch An Tương lo lắng kêu lên, “không cần anh lo, chạy nhanh đi!”
Trình Uyên không nói lời gì, nhấc tay của Bạch An Tương qua vai của anh, tay còn lại ôm vào eo của cô.
“anh là chồng của em!” Anh nặng nề nói.
là chồng của em, sao có thể bỏ mặc em được?
Bạch An Tương cắn môi.
Trình Uyên vung ra những bước chân tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mang theo một người, làm sao có thể chạy qua được những người đàn ông chỉ có cây gậy làm gánh nặng trong tay.
Chẳng mấy chốc, bọn họ rút ngắn khoảng cách, bọn hắn vung cây gậy nhưng chỉ đánh xước qua được gót chân Trình Uyên.
Vừa vặn Đi ngang qua một nhà voi, Trình Uyên mang theo Bạch An Tương, không chút do dự nhảy vào.
Người gác cổng của nhà Voi là một ông già ngoài năm mươi tuổi đang dọn rác ở cổng.
Nhìn thấy Trình Uyên mang theo Bạch An Tương xông vào, vội vàng kêu lên “này, này, các ngươi…”
Phía sau lời còn chưa nói hết, một tên cầm gậy bóng chày vụt vào người già này làm ông bị hôn mê bất tĩnh.
Vài người cũng đuổi vào theo.
Hai bên sảnh voi có những khu vườn cách ly bằng kính, và có hai hàng voi được giam ở bên ngoài kính.
Ở giữa có một cây cầu bắt ngang qua,dưới cầu là nước bẩn , dường như nước tắm cho voi chưa kịp xử lý.
Nhà Voi có không gian rất lơn, nhưng lại chỉ có một cái cửa ra vào, cho nên, cái này không khác là một cái ngõ cụt..
Trình Uyên đang đứng ở đầu cầu bên kia, đặt Bạch An Tương ở một nơi tương đối sạch sẽ phía sau, trong khi anh đứng trước mặt cô.
Vài người đàn ông cầm gậy bóng chày đuổi theo, khi thấy đây là ngõ cụt, nên bọn hắn không vội, đứng canh giữ một bên cầu và đứng thở hổn hển.
Bạch An Tương chân đau đứng không dậy nổi, cô nhìn bóng lưng Trình Uyên có chút thất thần.
Trình Uyên đứng thẳng người, chiều cao 1m78 cũng không quá cao, nhưng lúc này, trong mắt Bạch An Tương nhìn rất cao, lại có vẻ một người đàn ông mạnh mẽ.
Sau khi những người đàn ông cầm gậy bóng chày thở hổn hển, họ bắt đầu đi trên cây cầu rộng này.
“Chạy đi,ngươi tiếp tục chạy đi, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu.” Người đàn ông cầm gậy bóng chày đi về phía trước, dùng gậy bóng chày chỉ vào Trình Uyên, chế nhạo nói.
Lúc này, Trình Uyên đột nhiên nhớ tới hai chiêu tuyệt học trên giang hồ đã thất truyền đã lâu, trong đầu không ngừng tổ chức lại, cuối cùng anh hoàn toàn hợp nhất được hai chiêu tuyệt học này thành một chiêu.
Nhất Dương chỉ sư tử hống!
Anh duỗi một ngón tay chỉ vào người đàn ông cầm gậy bóng chày, ngoắc ngoắc, và dồn khí đan điền, rồi phát âm ra.
“Đến đây!”