ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 66.

Khi Bạch Sĩ Câu mở miệng nói chuyện, sau đó bình thản ung dung đứng dậy, Trình Uyên đang ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch ngay sát vách cũng phải kinh ngạc.

Đột nhiên một suy nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu anh.

Bạch Sĩ Câu… Sĩ Câu… Lương Câu? “Bạch Sĩ Câu, ông điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì với ông à? Mẹ nó đấy là chỗ mà ông ngồi được à?” Bạch Vĩnh Minh thấy Bạch Sĩ Câu ngồi xuống vị trí Trương.

Hoài vừa ngồi, không kiềm được vừa sợ vừa giận.

Sau đó…

“Bốp!” Một cái tát vang lên.

Ông cụ Bạch đột nhiên tát cho Bạch Vĩnh Minh một cái, đánh cho cậu chàng vẫn còn đang quấn băng trên tay này phải ngã lăn xuống đất, trong nháy mắt mặt anh ta sưng lên hiện rõ hình năm ngón tay.

“Ông nội, tại sao ông đánh cháu?” Anh ta không hiểu.

Ông cụ Bạch lộ sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Có thể gây dựng nên một sản nghiệp to lớn, làm gì có ai không có đầu óc? Người khác không nhận ra, nhưng ông cụ Bạch đã nhận ra rồi, huống hồ, Trương Hoài đã nói rõ ràng như vậy.

Lý Ninh Quyên cũng bối rối.

Bà ta nhìn chồng của mình lại ngồi thẳng lưng khí phách trên vị trí của Trương Hoài, trong lòng không kiêm được.

căng thẳng và lo lắng: “Sĩ Câu, ông có ngồi nhầm chỗ không đấy?” Khuô mặt Bạch Sĩ Câu chậm rãi hé ra một nụ cười kỳ lạ, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt từng người.

“Ngại quá, để cho mọi người đợi lâu rồi, giới thiệu lại lần nữa, tôi tên là Bạch Sĩ Câu: Mọi người không kiềm được bát đầu nói thầm xôn xao.

“Có phải Bạch Sĩ Câu này mắc bệnh không đấy?” “Kỳ lạ, hôm nay ông ta cũng hơi khác thường.” “Có vấn đi Đối với tiếng bàn tán này, Bạch Sĩ Câu tảng lờ đi, sau khi dừng một lát, ông ta nói lại lần nữa: “Tôi tên là Bạch Sĩ Câu, Bạch là nhà họ Bạch, Sĩ Câu là Sĩ Câu của Tập đoàn Lương Câu.” “Hở… Mọi người nghi ngờ.

“Tôi chính là Chủ tịch của Tập đoàn Lương Câu, Bạch Sĩ Câu!” Bạch Sĩ Câu nói.

“Hả?” Ông vừa nói dứt lời, không thể nghỉ ngờ gì đó chính là một quả bom nổ tung trong phòng họp, tất cả mọi người đều bối rối, đều choáng váng, đều chết đứng.

“Không thể nào!” Bạch Vĩnh Minh trừng to mắt, anh ta không dám tin tất cả chuyện này là sự thật.

Vừa nấy anh ta còn bảo Bạch Sĩ Câu cút đi, lại còn nhiều.

lần sỉ nhục Bạch Sĩ Câu người ta, nói người ta không có tư cách đến đây vân vân.

Ha ha… Bây giờ nhìn lại thật đúng là trò cười, Chủ tịch của Tập đoàn Lương Câu mà các ông muốn mời cũng không được, bây giờ lại biến thành không có tư cách.

Sắc mặt ông cụ Bạch càng tối tăm hơn nữa.

Bạch Sĩ Câu nhìn ông cụ Bạch một cái thật sâu sắc, thản nhiên nói: “Ba, đã lâu không gặp.” Ông cụ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Cũng không lâu lắm” “Hơn hai mươi năm còn không lâu sao?” Bạch Sĩ Câu hỏi.

Trong căn phòng ngoại trừ giọng nói của ông cụ Bạch và Bạch Sĩ Câu, còn lại hoàn toàn lặng ngất như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông cụ và Bạch Sĩ Câu, đa số người ở đây vẫn không cam lòng chấp nhận hiện thực này.

Ông cụ cười khẩy: “Ba thấy con hồ đồ rồi, trước đây không lâu chúng ta vừa mới gặp nhau.” “Đó không phải là tôi.” Bạch Sĩ Câu thản nhiên nói: “Đó cũng không phải là ông.” Ông cụ sửng sốt.

Tất cả mọi người đều hoang mang.

Bạch Sĩ Câu cũng không giải thích chuyện gì, ông đưa hai tay xoa gương mặt mình, thản nhiên nói: “Không phải muốn đàm phán sao? Tôi là Chủ tịch của Tập đoàn Lương Câu, tôi đàm phán với ông.” Ông cụ nặng nề thở hổn hển mấy cái.

Dường như ông ta đã bị cảnh tượng trước mặt chọc cho cực kỳ tức giận.

Tập đoàn Lương Câu suýt nữa khiến Bạch Thị hoàn toàn sụp đổ, ông ta chẳng thể nào ngờ được lại chính là của con trai mình, hơn nữa còn là cố tình gây ra.

Mặc dù có không muốn gặp con mình đến thế nào chăng nữa, nhưng cùi chỏ quay vào trong, thân là người già, không ai không vui vẻ cả.

Ông cụ hơi khép mắt điều chỉnh hơi thở, sau đó mở mắt, thở dài nói: “Là ba coi thường con rồi” Bạch Sĩ Câu mỉm cười không nói.

Ông cụ nói: “Thế này đi, gộp cổ phần của con trong Tập đoàn Lương Câu vào Công ty Trái cây Bạch Thị, ba cho.

con làm Tổng giám đốc trong doanh nghiệp của dòng họ” Bạch Sĩ Câu vẫn mỉm cười không nói.

Bầu không khí trong phòng họp một lần nữa biến thành cực kỳ kỳ lạ.

Bạch Sĩ Phan lặng lẽ gọi ông cụ một tiếng: ‘Ba”” Một tiếng này của ông ta có phần uyển chuyển, giống như đang muốn nói với ông cụ giờ phút này phải uyển chuyển một chút, dù sao Tập đoàn Lương Câu của Bạch Sĩ Câu chèn ép Công ty Trái cây Bạch Thị cũng không phải là chuyện trẻ con, Bạch Sĩ Câu cũng không phải chỉ nhất thời nổi hứng.

Đây rõ ràng là chuyện đã âm mưu từ lâu.

Mà năng lực kiềm chế của Bạch Sĩ Câu đã đạt đến trình độ biến thái rồi.

Tại sao ông phải làm như vậy? Nói không có mục đích thì không ai tin nổi.

Dường như cuối cùng ông cụ cũng nghĩ thông suốt chuyện này, không kiềm được thở dài lần nữa: “Thôi được, con nhường lại thị trường ban đầu của Bạch Thị, sau đó Bạch Thị và Tập đoàn Lương Câu không xâm phạm lẫn nhau” Bạch Sĩ Câu hơi lắc đầu, thản nhiên nói: “Chuyện đó là không thể nào.

“Hỗn xược!” Ông cụ võ mạnh bàn, chỉ vào mặt Bạch Sĩ Câu mắng: “Tao là ba mày! Mày định làm ba mày tức chết hả?” “Tôi cảm ơn ông cuối cùng cũng chịu thừa nhận tôi là con trai ông rồi” Nhưng mà, Bạch Sĩ Câu vẫn ung dung thản nhiên như trước, ông mỉm cười nói.

Ngón tay ông cụ Bạch đứng hình giữa không trung.

Bạch Sĩ Câu hỏi: “Ba còn nhớ hình ảnh mẹ tôi khóc lóc.

cầu xin ông khi ông gặp bà lần cuối cùng không?” Ngón tay ông cụ trong không trung bắt đầu run rẩy.

“Lúc đó mẹ tôi nói, đây là con trai ông, ông đồng ý với tôi chăm sóc cho nó thật tốt có được không?” Giọng nói của Bạch Sĩ Câu nhẹ đến nỗi không có cảm xúc gì, giống như sách điện tử, nhưng mà, những lời nói tiếp theo của ông lại khiến cho rất nhiều người đều đắm chìm trong một câu chuyện xưa không muốn ai biết đến.

“Ông có biết, khi mẹ tôi nói bà ấy không khỏe, trái tim tôi đã tan nát rồi không. Bệnh ung thu tuyến tụy của bà ấy đã ở thời kỳ cuối, cho dù có nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, lúc đó bà ấy vẫn quỳ xuống đất cầu xin ông” “Ông… Lừa gạt bà ấy một chút không được sao?” Ông cụ chậm rãi rút tay lại, giọng điệu lậ xuống mấy phần, có chút không tự tin nói không lừa gạt người khác” “Không lừa gạt người khác?” Bạch Sĩ Câu đột nhiên nở nụ cười.

“Không lừa gạt khiến một cô gái ngây thơ đi theo một người đã có vợ như ông?” “Không lừa gạt, mẹ tôi lại cam lòng sinh con trai cho ông?” “Không lừa gạt, sao lại không có ai biết đến sự tồn tại của tôi?” “Mẹ tôi cầu xin ông, ông xoay người đi thẳng, sau khi ông đi mẹ tôi đã gào khóc, chưa được năm phút đã tát thở, bà ấy chết cũng không nhắm mắt.” Ông cụ đặt mông ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Đây là một câu chuyện cũ phủ đầy bụi, gần như đã bị ông ta quên mất rồi.

Nhưng mà.

“Nhưng mà trước khi mất, mẹ tôi vẫn nói với tôi…

Bà ấy nói…

Bà ấy nói đừng trách ba con, ba con cũng không dễ dàng gì” “Nhưng ông là ba tôi sao?” “Ông thừa nhận có đứa con trai như tôi không?” Bạch Sĩ Câu đột nhiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào Bạch Vĩnh Minh: “Mẹ nó ngay cả một con súc sinh không bằng chó lợn như nó cũng dám quát mắng tôi trước mặt ông, ông cũng chẳng thèm nhấc mí mắt lên, sao ông có thể là ba tôi được chứ?” “Ông mắng ai là đồ súc sinh?” Bạch Vĩnh Minh nghe thấy mình bị mắng, lập tức không kiềm chế được.

Nhưng không đợi anh ta cứng rắn, Bạch Sĩ Phan đã bước lên đạp một cái, làm cho Bạch Vĩnh Minh ngã xuống lần thứ hai: “Súc sinh, chú út của con nói sai à? Còn không mau xin lỗi chú út của con đi!” “Con…” Bạch Vĩnh Minh.

Bạch Sĩ Câu lại lạnh lùng nói: “Không cần” Ông nói với ông cụ: “Tôi phải gọi ông một tiếng ba, mặc kệ ông có chấp nhận đứa con trai như tôi hay không.” “Tôi không muốn chọc giận ông, tôi cũng muốn ông sống lâu một chút, vì mọi người nói, người càng già lại càng nhớ về quá khứ, tôi hy vọng ông có thể nhớ lại trước đây, trong cuộc đời dài dằng dặc nhàm chán của mình, sau đó trong lòng có một chút áy náy.” “Đúng, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.”

Bình luận

Truyện đang đọc