Chương 224
Cuối cùng Long Thầm Vũ cũng không thể chạy thoát khỏi “lòng bàn tay” của Lý Nguy.
Đánh Lâm Xương Dịch xong, Lý Nguy sải bước tới chỗ Long Thầm Vũ đang muốn bỏ chạy, đá một cước lên mông anh ta khiến anh ta ngã nhào.
Ông ấy đuổi theo, giơ chân làm động tác như đá bóng.
Nhưng khi sắp đá trúng Long Thầm Vũ ngã dưới đất, đột nhiêngay~ A ZNW ú Có tiếng “vèo” vang lên, một cơn gió mạnh đột nhiền thổi tới.
Lý Nguy giật mình nghiêng sang một bên, một con dao lập tức bay lướt qua bên gò má ông ấy.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên chạy nhanh tới tông mạnh về phía Lý Nguy tựa như một chiếc xe tăng.
Lý Nguy vội vàng giơ tay lên chặn lại, nhưng lực xung kích mạnh vẫn khiến ông ấy theo quán tính đụng vào vách tường sau lưng.
Một tiếng “âm” vang lên, bụi đất trên vách tường tung bay.
Có thể nhìn ra cuộc va chạm này mạnh đến mức nào.
Lúc gần đến hoàng hôn, đèn trong con hẻm nhỏ vẫn chưa sáng, cho nên còn tối hơn cả bầu trời bên ngoài kia.
Một người đàn ông thần bí mặc đồ đen đeo kính râm với khẩu trang xuất hiện ở giữa Long Thầm Vũ và Lý Nguy.
Nhìn thấy người đàn ông áo đen này, Long Thầm Vũ lập.
tức hết hoảng sợ, bình tĩnh trở lại.
Người đàn ông áo đen hỏi anh ta: “Không sao chứ?”
Long Thầm Vũ đứng dậy phủi đi bụi đất trên người: “Cũng may anh tới đúng lúc.”
“Ông chủ kêu tôi đến đây” Người đàn ông áo đen nói.
Hai người bỏ qua sự tồn tại của Lý Nguy.
Tựa như trong mắt bọn họ, chỉ cần có người đàn ông áo đen ở đây, Lý Nguy hoàn toàn không thể tạo ra chút uy hiếp nào được cả.
“Người này xử lý sao đây?” Người đàn ông áo đen hỏi Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ biết hắn ta đang hỏi về Lý Nguy, vì thế lắc đầu: “Đánh một trận là được, thân phận của anh ta còn đó, nếu thật sự giết chết thì khá là phiền phức”
“Được” Người đàn ông áo đen gật đầu, xoay người đi về phía Lý Nguy.
Rất rõ ràng người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện này đến để giúp Long Thầm Vũ, hơn nữa còn có thực lực nhất định.
Còn về quan hệ của bọn họ, Lý Nguy không biết, mà ông chủ trong lời bọn họ, Lý Nguy cũng không biết luôn.
“Cậu Long kêu tôi đánh anh mi lạnh nhạt nói với Lý Nguy: “Xin chút nhé, có thể sẽ đau lắm đấy”
trận” Người áo đen , anh phải nhịn một Lý Nguy nghiêm túc nhìn chằm chằm người áo đen.
“Tốt nhất là anh đừng có phản kháng” Long Thầm Vũ cũng cười khẩy: “Anh ta từng đánh thắng bốn đai đen Taekwondo đấy, anh càng phản kháng sẽ chỉ bị đánh càng nặng hơn thôi.”
“Ngoan, nhịn một chút là xong rồi”
Lý Nguy vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen.
Người đàn ông khởi động khớp cổ, sau đó tiến một bước về phía Lý Nguy.
Còn chưa bước xong một bước, đột nhiên…
Bụng hắn ta bị đánh trúng một đòn đau điếng như sấm chớp, cong người lại theo bản năng, lúc còn chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, một cái đầu gối đã đánh lên cảm hắn ta.
“Bịch!”
Bầu không khí như đọng lại vào khoảnh khắc này.
Khi nấy hành động của Lý Nguy thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Long Thầm Vũ cũng không thấy rõ, nhanh đến mức người đàn ông áo đen còn tưởng mình bị sét đánh.
Người đàn ông áo đen ngã xuống đất vừa định đứng dậy lại bị Lý Nguy giẫm một cước lên ngực, không thể nhúc.
nhích.
Long Thầm Vũ choáng váng, há hốc mồm một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sao… có thể như vậy được?
Một cảnh sát mà lại có bản lĩnh đến mức này?
Thật ra từ trước đến giờ, Lý Nguy chưa từng bộc lộ bản lĩnh của mình ra ngoài bao giờ, đừng nói là Long Thâm Vũ, ngay cả Trình Uyên cũng không biết thật ra ông ấy là người thừa kế của Bát Cực Quyền chính thống trong giới lánh đời.
Thời thơ ấu của ông ấy tràn ngập bóng ma của luyện công vất vả, khiến ông ấy chẳng có bao nhiêu bạn bè.
Trình Uyên chỉ vào Bạch An Tương nói với Lý Nguy rằng chúng ta là bạn bè, cho nên ông cũng nên gọi cô ấy một tiếng em dâu.
Một câu nói vốn rất đơn giản, nhưng Lý Nguy nghe vào.
lại có một cảm giác rất lạ.
Ông ấy nói với Trình Uyên “Tôi hiểu rồi” là vì ông ấy thật sự đã hiểu.
Đương nhiên Trình Uyên không biết suy nghĩ của Lý Nguy, còn tưởng rằng ông ấy chỉ trả lời cho có, nhưng bây giờ Lý Nguy thật sự có thể hiểu được tâm trạng của Trình Uyên.
Cho nên ông ấy sẵn lòng mạo hiểm cũng muốn trút giận thay bạn của mình.
“Ngoan, nhịn một chút là xong rồi” Lý Nguy nói với người đàn ông áo đen.
Hắn ta trợn to mắt.
Lý Nguy xoay người vung nắm đấm về phía người đàn ông áo đen, hắn ta vội vàng duỗi tay ra đỡ, nhưng rõ ràng tốc độ của hắn ta không thể nào bằng Lý Nguy được.
Lý Nguy đánh trúng một quyền rồi, hai tay của hán ta chỉ mới vừa giơ ra.
Mỗi một quyền sau đó đều giống thế, không bao lâu, người đàn ông áo đen thật sự không chịu được nữa.
Dần bị đánh đến mức ngất xỉu.
Sau đó, Lý Nguy lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Long Thầm Vũ.
Long Thầm Vũ sợ đến nhữn cả chân, suýt chút đã ngã nhào: “Cảnh… Cảnh sát Lý, tôi tôi tôi… khi nãy chỉ nói đùa.
thôi, thật ra..”
“Òéòé..
Đúng vào lúc này, tiếng còi cảnh sát đồn dập vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, Long Thầm Vũ lập tức tỏ vẻ vui mừng.
Lý Nguy thì nhíu mày.
Ngâm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, một chiếc Audi đỗ lại trước cửa “Quán bar Hương Tạ”, Trình Uyên xuống xe, xách nữ côn đồ xuống như đang xách gà con, ném về phía Từ Đầu Trọc đang đợi trước cửa.
“Ông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Từ Đầu Trọc nghiêm túc hỏi.
Sau khi về đến nhà, Trình Uyên lo an ủi Bạch An Tương trước.
Lúc trời dần tối đen, nhớ tới nữ côn đồ, vì thế gọi điện thoại cho Từ Đầu Trọc, biết anh ta ở quán bar Hương Tạ, sau khi dặn dò Lý Nam Địch ở lại với Bạch An Tương thì tự mình đưa cô ta tới đây.
Anh không muốn để Từ Đầu Trọc đến biệt thự của mình, vì hơi thở giang hồ của anh ta quá mạnh, Trình Uyên lo Bạch An Tương gặp anh ta sẽ sợ hãi.
“Anh tự hỏi cô ta đi” Trình Uyên chỉ vào nữ côn đồ đang.
Sợ sệt.
Nữ côn đồ lúc này như một học sinh tiểu học làm sai chuyện vậy, cúi thấp đầu, hai tay đan chéo vào nhau, có cảm giác như muốn nhìn xuyên qua mũi giày.
Từ Đầu Trọc trừng nữ côn đồ một cái, không hỏi cô ta mà mời Trình Uyên: “Ông chủ, mời vào trong”
“Địa bàn của anh à?” Trình Uyên hỏi.
“Không hản” Từ Đầu Trọc lắc đầu đáp: “Của bạn mở”
“Ồ, được thôi”
Anh đi vào quán bar theo Từ Đầu Trọc, nhân viên cố ý sắp xếp phòng riêng cho bọn họ.
Sau khi nói hết mọi chuyện, ánh mắt Từ Đầu Trọc dần trở nên lạnh lẽo: “Đại Đinh kia, nếu không phải lúc trước †ôi ra toà làm chứng cho ông ta, lần đó dùng vũ khí đánh nhau làm gì có chuyện chỉ phán bốn năm tù. Không ngờ tên chó đó lại lấy oán trả ơn”
Trình Uyên không muốn biết cũng không muốn hiểu ân oán giữa Từ Đầu Trọc và Đại Đinh, anh chỉ hơi tò mò thôi.
“Đáng lẽ anh không thiếu tiền mới phải, vì sao cứ có cảm giác em gái anh rất thiếu tiền vậy?”
Nhắc tới nữ côn đồ, Từ Đầu Trọc không khỏi đỡ trán, cười khổ nói: “Ông chủ, ngài không hiểu đâu, em gái này.
của tôi… Haiz, đừng nhắc tới nó, chúng ta uống rượu”
Trình Uyên uống mấy ly với Từ Đầu Trọc.
Từ Đầu Trọc cảm ơn Trình Uyên một lần nữa: “Nói thật, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi… Lần này may mà có ông chủ, ơn tình của cậu Từ Đầu Trọc tôi suốt đời khó quên, cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì, lần này tôi không thu tiền, nhất định sẽ dốc hết sức xử lý”
Trình Uyên lắc đầu nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi”
Thấy Trình Uyên nói Từ Đầu Trọc đột nhiên võ đùi: “Vậy nhé ông chủ, tôi mời cậu đi chăm sóc sức khoẻ”