Chương 174
Từ phòng làm việc của viện trưởng đi ra, vốn dĩ Lý Nam Địch định đi thắng ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Bạch An Tương không bình thường.
Dựa vào kinh nghiệm, cô ta kết luận khí huyết Bạch An Tương có vấn đề.
Quả nhiên, không bao lâu cô đã ngất xiu.
Lý Nam Địch cũng tò mò, đi theo nhân viên cứu hộ đi đến phòng khám, đứng ở cửa nhìn bọn họ cứu chữa.
“Sao hả? Sợ tôi chữa khỏi cho bệnh nhân của bệnh viện các bà sao?” Lý Nam Địch bĩu môi hỏi viện trưởng.
Viện trưởng nghe nói vậy thì giận quá hóa cười: “Ha ha, đúng là nực cười, chỉ dựa vào đứa trẻ vừa mới vào đời như cô sao?” Lý Nam Địch hỏi: “Thì sao?” Viện trưởng nói: “Bệnh này ngay cả bác sĩ Từ giỏi nhất thành phố Tân Dương chúng ta cũng đã hết cách rồi, nếu cô có thể chữa được, đừng nói đến bệnh viện chúng tôi làm bác sĩ, tôi sẽ thăng chức cô lên thẳng chủ nhiệm” Chủ nhiệm bệnh viện nghe vậy sắc mặt tái nhợt: “Viện trưởng, vậy tôi thì sao?” Viện trưởng tức giận nói: “Làm phó” Lý Nam Địch võ tay, ném ba lô trên vai xuống mặt đất: “Được thôi!” Nói xong định bước thẳng vào.
Không ngờ rằng viện trưởng lại lật lọng, duỗi tay ngăn cô ta lại: “Cho cô mặt mũi cô lại trèo lên đầu tôi à? Tôi vừa nói như thế là cô thật sự chuẩn bị chữa bệnh cho người ta luôn sao?” “Không phải vậy sao?” Lý Nam Địch không hiểu hỏi.
Viện trưởng tức giận nói: “Vừa mới tốt nghiệp ra trường đã dám nói khoác không biết ngượng đòi chữa bệnh cho người ta, cô làm như vậy là vô trách nhiệm với bệnh nhân, chỉ dựa vào điều đó, cô mãi mãi cũng không trở thành một bác sĩ đủ tư cách được, mau cút đi!” Lý Nam Địch “xí” một tiếng, vòng qua qua viện trưởng đi thẳng đến trước mặt Bạch An Tương.
Bác sĩ Từ thấy thế tự động lui ra sau một bước.
“Cô làm gì thế?” Viện trưởng thấy cô ta thật sự chuẩn bị bắt đầu, vội vàng duôi tay năm.
chặt cổ tay Lý Nam Địch, nổi giận quát to.
* thuật các bà không cao, còn không cho người ta chữa trị, đây mới là vô trách nhiệm với bệnh nhân” Lý Nam Địch bĩu môi tr lời.
“Cô…” Viện trưởng khó thở.
“Để cô ta thử xet nhiên quát lớn.
Lúc này, Trình Uyên đột Sắc mặt viện trưởng cứng lại: “Nhưng mà Chủ tịch Trình.” Trình Uyên hung dữ trừng mắt với viện trưởng, nói: “Tôi nói để cô ta thử xem” “Ấy..” Viện trưởng.
Bây giờ Trình Uyên rất khó chịu rất đau lòng, anh không ngờ được thật sự có một ngày, lại phải ngôi đếm ngược những phút giây còn lại của Bạch An Tương.
Bác sĩ Từ bó tay hết cách, bệnh viện rối loạn, đều khiến anh tuyệt vọng.
Mà giờ phút này, đột nhiên có một cô gái xuất hiện nói tôi có thể chữa được.
Trình Uyên có tin không? Có lẽ cũng không tin, nhưng bây giờ còn có cách nào tốt hơn sao? Ngựa chết chữa thành ngựa sống, nếu có “ngộ nhỡ’ thì sao? Lý Nam Địch bước đến trước mặt Bạch An Tương, ngay cả Trình Uyên không tin thần phật cũng nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.
Thấy Lý Nam Địch không cầm bất kỳ công cụ gì, mà chỉ duỗi hai ngón tay ngọc thon thon nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng nõn của Bạch An Tương.
“Bắt mạch sao?” Bác sĩ Từ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sửng sốt.
“Hừt Giả vờ giả vịt” Viện trưởng lạnh lùng châm chọc: “Còn bắt chước đông y nữa cơ: đấy, không biết rằng muốn học được đông y phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm từ năm này qua năm khác sao? Cô chỉ là con ranh chừng hai mươi tuổi, còn dám bắt chước.
người ta học đông y” “Đúng đấy, căn bệnh mà ngay cả tây y chúng tôi cũng không cách nào chữa được, cô ta còn định dựa vào đông y đã sa sút để chữa trị, quả thật là quá hài hước” Chủ nhiệm cũng vội vàng hùa theo.
Lý Nam Địch bước đến trước mặt Bạch An Tương, ngay cả Trình Uyên không tin thần phật cũng nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.
Thấy Lý Nam Địch không cầm bất kỳ công cụ gì, mà chỉ duỗi hai ngón tay ngọc thon thon nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng nõn của Bạch An Tương.
“Bắt mạch sao?” Bác sĩ Từ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sửng sốt.
“Hừt Giả vờ giả vịt” Viện trưởng lạnh lùng châm chọc: “Còn bất chước đông y nữa cơ đấy, không biết rằng muốn học được đông y phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm từ năm này qua năm khác sao? Cô chỉ là con ranh chừng hai mươi tuổi, còn dám bắt chước.
người ta học đông y“ “Đúng đấy, căn bệnh mà ngay cả tây y chúng tôi cũng không cách nào chữa được, cô ta còn định dựa vào đông y đã sa sút để chữa trị, quả thật là quá hài hước” Chủ nhiệm cũng vội vàng hùa theo.
Chủ nhiệm cười nói: “Còn kết thúc thế nào được chứ, chẳng qua cũng chỉ là kiếm cớ, nói cho chúng ta biết căn bệnh này rấ phức tạp, mình không có cách nào vân vân” “Đối với bệnh nhân mà nói, thời gian chính là tính mạng” Viện trưởng lại quay đầu nói với Trình Uyên: “Chủ tịch Trình, anh nhìn xem cô ta trì hoãn nhiều thời gian như vậy, nếu không chữa được, anh xem có phải nên truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô ta hay không?” Vào lúc này, một viện trưởng một chủ nhiệm, hai người này còn nói ra những lời châm chọc, điều này làm sao khiến lòng Trình Uyên thoải mái được chứ? Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn viện trưởng chòng chọc, lạnh lùng hỏi: “Bà chữa được à?” Viện trưởng bị Trình Uyên hỏi, sắc mặt liên tục thay đổi, lúc xanh lúc trắng, Đúng lúc này, Lý Nam Địch buông cổ tay trắng nõn của Bạch An Tương ra, nhíu mày tự lầm bẩm một mình đi về phía ba lô mà cô ta vừa đặt dưới đất.
Mở ba lô ra, lấy một túi da màu vàng kiểu dáng rất cũ ra, mở túi da ra, bên trong xuất hiện từng dãy châm mảnh lớn nhỏ không đồng đều.
Sau cô ta bình tĩnh bước đến trước mặt Bạch An Tương như chốn không người, chọn lựa rút hai cây châm mảnh độ dài ngăn khác nhau từ bên trong túi ra.
“Này này này… Tôi cảnh cáo cô, nếu cô cắm bậy gây hậu quả xấu sẽ phải chịu trách nhiệm đấy, Chủ tịch Trình anh cũng thấy đấy, nếu cô ta cm nhầm cho bà nhà, không có liên quan gì đến bệnh viện Tân Đường chúng tôi đâu nhé!” Viện trưởng nói với Trình Uyên và Bạch An Tương.
Xem ý của bà ta là đang trốn tránh trách nhiệm: Lúc này nói những lời như vậy, rõ ràng cho thấy biểu hiện vô trách nhiệm.
Trình Uyên không để ý đến bà ta.
Lý Nam Địch cũng không để ý đến cô ta, mà chỉ duỗi tay đặt lên ngực Bạch An Tương, sau đó chậm rãi cm cây châm dài vào.
Lại nói, vị trí này rất gần trái tim, cho nên khi cô ta cảm châm vào, tất cả mọi người đều nín thở, rất sợ một châm của cô ta sẽ cắm xuyên qua trái tim.
Khi châm cắm xuống Bạch An Tương không có bất kỳ phản ứng gì, vì vậy mọi người đều không kiềm chế được thở dài nhẹ nhõm.
Lý Nam Địch cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô ta tiếp tục ghim mấy châm ở những bộ phận khác của Bạch An Tương, còn dùng tay nắm chặt kim châm nhẹ nhàng vê.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ phòng khám chật kín người, nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Nam Địch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đối với Trình Uyên mà nói, dường như đã trải qua mấy thế kỷ vậy.
Cuối cùng…
“Mọi người mau nhìn kìa!” Đột nhiên một bác sĩ chỉ vào dụng cụ giám sát kêu lên.
Nhịp tim đang từ từ khôi phục lại như bình thường, mà rung tâm thất khe khẽ cũng đã đần dần biến mất.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Trình Uyên nhìn không hiểu, nhưng nhìn thấy sắc mặt mọi người cũng đã đoán được đại khái gì đó.
Lúc này anh mới đột nhiên nhìn về phía Lý Nam Địch.
Ồ, sao cô gái này nhìn quen thế nhỉ? Anh nhanh chóng nhớ lại, cô ta chính là cô gái vừa nãy bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, sau đó, trong phòng làm việc, viện trưởng nổi giận đùng đùng.
Trong nháy mắt, Trình Uyên dường như hiểu ra chuyện gì.
Lý Nam Địch rút từng cây kim dài ra, nặng nề thở ra một hơi dài nói: “Cuối cùng cũng trì hoãn được rồi” “Sao… chuyện này có thể xảy ra được chứ?” Viện trưởng trợn tròn mắt.
Chủ nhiệm cũng bối rối: “Bác sĩ Từ thật sự là bác sĩ giỏi nhất thành phố Tân Dương chúng ta, ngay cả ông ta cũng hết cách rồi tại sao lại thế này? Cô… Cô nhất định chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết Lý Nam Địch chỉ thản nhiên nói: “Tây y tổn hao khí huyết, đông y nuôi dưỡng khí huyết, rất rõ ràng, vấn đề của người đẹp này năm ở khí huyết” Viện trưởng nghẹn lời Lý Nam Địch bĩu môi, hỏi viện trưởn: còn nhớ vừa nãy bà nói cái gì không?” Viện trưởng: “Gô… Chuyện này…” Đúng lúc này.
“Phụt!” Trình Uyên đột nhiên phun ra một ngụm máu.