ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Cảm xúc của Bạch An Tương không thể dao động mạnh,
nếu không cô có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, hơn nữa
mỗi lần ngất xỉu, sức khỏe sẽ càng suy yếu hơn một
chút.

Nhưng mà, đối mặt với yêu cầu quá mức xấc xược của
Thẩm Trác, Bạch An Tương lại không ngất xỉu, cô tỏ ra
rất bình tĩnh, cũng rót cho Thẩm Trác một chén trà.

Hành động này khiến Thẩm Trác hơi không hiểu,

cô ta lập tức nhíu mày.
Bạch An Tương mỉm cười, nói: “Mời uống trà”
Thẩm Trác đột nhiên cảm thấy rất tức giận.

Bạch An Tương bình tĩnh như vậy khiến Thẩm Trác hiểu
thành đó là tự tin. Cho nên cô ta rất tức giận, cô ta cảm
thấy ngoại trừ gương mặt Bạch An Tương trong sáng
hơn mình một chút ra, gân như không có bất kỳ chỗ nào
có thể so sánh với mình.

Cô dựa vào đâu mà tự tin?
Lấy đâu ra tự tin chứ?

“Cảm ơn” Nhưng mà bề ngoài cô ta vẫn lộ ra vẻ hiền
lành, mỉm cười gật đầu nói cảm ơn với Bạch An Tương,
sau đó nâng chén trà lên “nhấp môi cho có”.

Bạch An Tương cũng rót cho mình một chén, vừa rót vừa
nhẹ nhàng nói: “Người nói cảm ơn phải là tôi mới đúng”

Thẩm Trác nghi ngờ khó hiếu.

Bạch An Tương giải thích: “Cảm ơn cô đã thích chồng
tôi, điều này chứng mình rằng chồng tôi đủ xuất sắc”

Một câu nói chọc cho Thẩm Trác tức giận đến mức toàn
thân run rẩy, cô ta âm thầm nghiến răng, vẫn mỉm cười
nói: “Nhưng cô không xứng với anh ta”

“Chồng tôi đã từng nói, giày có vừa chân hay không, chỉ
có chân mới biết được” Bạch An Tương bình tĩnh trả lời:
“Hai năm qua, mọi người đều nói anh ấy không xứng với
tôi, nhưng vậy thì sao chứ? Anh ấy vì tôi mà liều cả mạng sống”

“Cô nói tôi không xứng với anh ấy, là chính miệng anh ấy
nói với cô sao?”

“Không, anh ấy sẽ không nói với cô như vậy, vì hôm nay
là cô, chứ không phải Trình Uyên đến tìm tôi nói chuyện,
cho nên, tôi rất vui”

Thẩm Trác nhìn Bạch An Tương, chăm chú nhìn cô rất lâu.

Bạch An Tương nâng chén lên uống trà, đặt chén trà
xuống, ngồi thẳng lưng, sau đó nhìn thắng Thẩm Trác,
mỉm cười với cô ta.

Sự tự tin của Thẩm Trác đột nhiên lung lay.

Dường như bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể từ
chối kiểu con cô gái như thế này nhỉ?

Có lẽ, ngay cả phụ nữ cũng sinh ra thương cảm.

“Tôi có thể cho anh ta những thứ mà cô không thể”
Thẩm Trác nói.

Bạch An Tương lắc đầu: “Nhưng những thứ mà cô cho,
anh ấy lại không cân”

“Cũng có cho cô đâu, cô dựa vào đâu mà nói anh ta không cần”

“Bởi vì anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi nói không
cần, chắc chản anh ấy không cần” Bạch An Tương mỉm
cười nói, giọng điệu bình tình mà kiên quyết.

“Cho nên, cô hẳn nên đi thuyết phục chồng tôi, chứ
không phải tôi” Cô dừng lại một lát, đề nghị.

Thẩm Trác cười gật đầu, sau đó đứng dậy, rời đi.

Toàn bộ quá trình, hai cô gái đều ôn hòa nhã nhặn, mỉm
cười “vui vẻ” kết thúc lần gặp mặt đầu tiên này.

Trong nháy mắt khi Thẩm Trác đi ra khỏi biệt thự, nụ
cười trên mặt biến mất, vẻ mặt tối sầm như chuẩn bị nhỏ ra mực.

Liếc mắt nhìn hai người đàn ông áo đen đang co rúm ở
cửa, cô ta không kiềm được nhíu mày.

“Đồ vô dụng!” Cô ta giận dữ mắng, sau đó chui vào trong xe mình.

Khi Thẩm Trác lên xe, tài xế vẫn còn đang run như cầy
sấy, nhìn thấy Thẩm Trác lên xe rồi vội vàng khởi động xe.

“Có cao thủ sao?” Thẩm Trác hỏi.

“Dạ!” Tài xế vội vàng gật đầu: “Đại Bạch Tiểu Bạch còn
không chịu nổi một chiêu của người ta”

“Rác rưởi!” Thẩm Trác mắng: “Lái xe”

Mà giờ phút này, trong biệt thự, Bạch An Tương đang thu
dọn bàn trà, đầu tiên cô đổ hết chén trà Thẩm Trác vừa
uống, rút khăn giấy trong hộp ra, bắt đầu chăm chú lau
chùi chén trà kia.

Một lần hai lần…

Lần nào cô cũng lau rất mạnh, hung dữ miết khăn giấy
lên thành chén, ngón tay trở nên hơi trắng đi.

Mà cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập
đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên cũng đón tiếp một vị
khách không mời mà đến.

Bạch Vĩnh Minh đặt một xấp ảnh chụp trên bàn làm việc
của Trình Uyên, vô cùng kiêu ngạo ngồi trên ghế dựa
trước bàn làm việc, hai chân vắt chéo nói với Trình
Uyên: “Chọn một đi!”

Ban đầu khi Vương Tử Yên nói với Trình Uyên là Bạch
Vĩnh Minh muốn gặp anh, Trình Uyên không muốn gặp anh ta.

Nhưng Vương Tử Yên nói, Bạch Vĩnh Minh bảo nhản lại
với Trình Uyên, trong tay anh ta có thứ mà Trình Uyên muốn.

Vì vậy Trình Uyên thả anh ta đi vào.

Bạch Vĩnh Minh cười gẵn nói: “Thật sự không ngờ được
đấy, Trình Uyên, đồ rác rưởi như cậu lại thay đổi nhanh
chóng như vậy, trở thành Chủ tịch của Tuấn Phong”

“Có điều vậy thì sao? Cậu vẫn không đấu lại được tôi,
cậu vẫn chỉ có mệnh bị tôi sỉ nhục thôi!”

Trình Uyên nhặt tấm ảnh trên bàn, lúc này mới phát hiện
chính là mấy tấm ảnh Thẩm Trác chụp cho anh vào ngày
anh giả vờ say rượu bị mấy người phụ nữ vây quanh đó.

Trong tấm ảnh mấy người phụ nữ đều trần truông, mà
thân trên của anh cũng đã bị cởi ra, bọn họ quấn quýt lấy nhau.

“Tôi biết Bạch An Tương bây giờ không thể chịu kích
thích được, cho nên có đưa những tấm ảnh này cho cô
ta xem hay không, cậu nói xem” Bạch Vĩnh Minh gõ
ngón tay lên những tấm ảnh kia, cười lạnh lùng.

Trình Uyên nhíu mày im lặng một lát, hỏi: “Anh muốn cái gì?”

Bạch Vĩnh Minh cười hì hì nói: “Tuấn Phong này của cậu
cũng rất được, như vậy đi, cậu nhường cổ phần của cậu
ở Tuấn Phong cho tôi, cũng cho tôi làm Chủ tịch doanh
nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương này mấy ngày, thế nào?”

“Không thể như vậy” Trình Uyên lạnh lùng lác đầu.

Bạch Vĩnh Minh cầm một tấm ảnh lác lắc trước mặt

Trình Uyên: “Cho anh thời gian một ngày để suy xét, nếu
không những tấm ảnh này sẽ được gửi đến tay Bạch An
Tương, đến lúc đó… Hì hì”

Trình Uyên hung dữ nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt khó
coi giống như muốn ăn luôn anh ta vậy.

Nhưng Trình Uyên càng như vậy, Bạch Vĩnh Minh lại
càng hưng phấn, anh ta nói với Trình Uyên: “Trình Uyên,
tôi không quên được cậu sỉ nhục tôi ở nhà họ Bạch, món
nợ của chúng ta cũng nên tính toán đi thôi, nhường Tuấn
Phong cho tôi, hay là gây chuyện ầm ï đến mức vợ con
chia cách, cậu chọn đi”

Anh ta cảm thấy anh ta đoán chắc được Trình Uyên rồi,
vì anh ta biết rõ tình cảm của Trình Uyên với Bạch An
Tương, có điều mặc dù cuối cùng Trình Uyên chọn Tuấn
Phong, vậy cũng không sao, gửi những tấm ảnh này cho
Bạch An Tương, bọn họ nhất định sẽ ầm ï đến lật trời, kết
quả này cũng chẳng có tổn thất gì cho Bạch Vĩnh Minh cả.

“Một ngày!” Vươn một ngón tay, kiêu ngạo lắc lắc trước
mặt Trình Uyên. Bạch Vĩnh Minh nói xong đứng dậy
chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đứng dậy đã nhìn thấy Vương Tử Yên.

Cô gái này đã từng xuất hiện trên bữa tiệc nhà họ Bạch,
lúc đó cô ta cao đến mức không thể chạm vào như vậy.

Nhưng mà bây giờ, Bạch Vĩnh Minh đi đến trước mặt
Vương Tử Yên, ánh mắt không kiêng ky chút nào nhìn cô
ta từ trên xuống dưới, bộ dạng kia dường như ngay cả

ngón chân cũng không muốn buông tha.

Vương Tử Yên đứng thẳng, mắt nhìn chằm chằm Trình
Uyên, hoàn toàn coi như không nhìn thấy Bạch Vĩnh Minh.

Bạch Vĩnh Minh chép miệng: “Chậc chậc… Trợ lý nhỏ
này thật thú vị, không đến hai ngày sau, cô chính là trợ lý… Của tôi”

Nói xong định vươn tay nâng cằm Vương Tử Yên lên:
“Cho dù cô muốn làm vợ của Chủ tịch, tôi cũng sẽ không để ý”

Vương Tử Yên hất mạnh tay Bạch Vĩnh Minh ra.

Bạch Vĩnh Minh dừng lại một lát, ánh mắt lộ ra mũi nhọn
hung ác, nhanh chóng khôi phục lại nụ cười ác độc vừa

nãy: “Rất tốt, rất mạnh mẽ, tôi thích, ha ha ha…”

Nói xong, anh ta nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc
của Trình Uyên.

“Chủ tịch?” Đợi Bạch Vĩnh Minh rời đi, sắc mặt Vương Tử
Yên thay đổi rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc