Chương 288: Truy đuổi
Long Học Viễn đem “cho nên” thanh âm kéo dài ra..
Trình Uyên bất giác nhíu mày hỏi “Thì sao?”
“Không có gì.” Long Học Viễn dường như có điều muốn nói với Trình Uyên, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ,sau đó hắn đột nhiên hỏi: “Tôi rất tò mò, sao ngươi không hỏi tôi Tư Đồ Vân ở đâu?
“Tư Đồ Vân?”
Đây là một cái tên làm cho Trình Uyên giật mình, anh chưa từng nghe qua Tư Đồ Vân.
“Chính là Miêu Địa chi vương.” Long Học Viễn giải thích.
Trình Uyên chế nhạo nói: “Hắn trốn không thoát.”
Khả năng chế tạo máy theo dõi của Bạch Long rất mạnh, khi Trần Đông và Miêu Địa Đao vương đánh nhau, họ đã bí mật cài máy theo dõi vào người.
Miêu Địa Đao vương dưới sự mệnh lệnh của Miêu Địa chi Vương, cho nên … không ai trong số bọn hắn có thể trốn thoát.
Long Học Viễn lại thở dài, nói với vẻ hối hận “Ta đã đánh giá quá thấp về ngươi.”
“Ta luôn cảm thấy ngươi còn trẻ. Lần trước ngươi đánh bại ta là do may mắn, nhưng hiện tại ta đã hiểu tại sao nhị đệ của ta lại rơi vào tay của ngươi.”
Trình Uyên hỏi anh “ngươi còn lời nào cuối cùng nữa không?”
“Ngươi sẽ giúp ta hoàn thành chứ?” Long Học Viễn hỏi.
Trình Uyên lắc đầu.
Khóe miệng Long Học Viễn hơi nhếch lên, lộ ra đầy ẩn ý sau khi cười, tựa như là tự giễu, lại vừa như là châm chọc.
Trình Uyên lấy di động từ Long Học Viễn ra, sau đó xoay người rời đi khỏi tầng hầm.
Trần Đông cùng Bạch Long đi theo hỏi: “Giết hắn không?”
Trình Uyên lắc đầu “Không cần, khóa cửa lại là được.”
Long Học Viễn bị thương ở sau lưng,vết thương xuyên thấu, không thể động đậy, điện thoại liền bị Trình Uyên lấy đi,cho nên, chỉ cần cửa khóa, hắn sẽ không sống sót.
Đây là tầng hầm của một trạm thu gom rác thải.
Trần Đông gật đầu, quay lại tầng hầm, liếc nhìn đống xác chết lộn xộn khắp gian phòng, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác phiền muộn.
Long Học Viễn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn hỏi “Ngươi sẽ giết ta sao?”
Trần Đông lắc đầu, “Hắn nói không cần.”
Điều này khiến Long Học Viễn kinh ngạc.
Hắn thở dài nói: “Ta biết thương thế của bản thân mình, cho dù hắn không giết ta, ta cũng không sống được bao lâu nữa.”
Trần Đông nhìn lướt qua vết thương và đoán chắc rằng lá lách và thận đã bị đâm thủng.
Con dao của Nữ Phượng rất tàn nhẫn, con dao của cô ấy có mấy cái lưỡi cưa mọc ngược, nếu nó được đưa vào và rút ra, nó sẽ cứa đi một phần da thịt.
Giờ phút này, thân thể Long Học Viễn sớm đã đỏ sẫm.
Long Học Viễn nói: “Người ta nói người mà sắp chết, lời nói sẽ mang tính thiện ý. mặc dù ta rất không cam tâm, nhưng ta thừa nhận ta thua, và cả cái mạng này củng thua.”
“Giúp tôi chuyển lời tới Trình Uyên, Tư Đồ Vân, Bọn hắn biết mẹ hắn ta ở đâu, hiện tại hãy nên gấp rút đi ngay.”
Nghe vậy, Trần Đông chợt giật mình.
Hắn nhìn Long Học Viễn thật sâu, tựa như muốn xem những gì hắn đang nói có đúng hay không.
Nhưng mà, loại chuyện này dù là giả cũng phải coi là thật nhanh xử lý gấp.
Vì vậy Trần Đông không chút do dự, xoay người chạy về phía Trình Uyên.
đuổi kịp Trình Uyên, Trần Đông nói: “Có phiền phức rồi.”
“Phiền phức gì?”
“Long Học Viễn nói, Tư Đồ Vân biết mẹ ngươi chỗ ở nào, bọn hắn đi…”
Nghe đến đây, Trình Uyên thân thể chấn động.
Từ đầu đến cuối, anh đều mặc kệ mẹ mình, cho rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên lụy đến mẹ của mình, nhưng hiện tại … đối phương không hề coi trọng đạo nghĩa giang hồ.
Trần Đông hỏi “Cửa còn khóa không?”
Trình Uyên do dự.
“Khóa!” anh đột nhiên nhớ tới Trình Cẩm Đông vừa nói.
“Trình Uyên, con phải nhớ kỹ cho cha. Muốn làm vua thì phải học cách lạnh lùng và tàn nhẫn.”
Trình Uyên không muốn trở thành loại người như cha mình nói, anh chỉ muốn trở thành một người trẻ tuổi đầy triển vọng với đam mê và sự đồng cảm.
Tất nhiên, loại cảm giác này là cảm giác đối với những người xung quanh anh, đối với tất cả các yếu tố gây nguy hiểm cho cuộc sống của những người xung quanh anh thì.
Có vấn đề gì với việc tàn nhẫn và nhẫn tâm không?
Mình càng nhân từ bao nhiêu thì người khác sẽ càng nghĩ rằng mình càng dễ bị bắt nạt. Cách duy nhất chính là phải làm cho đối phương chết.
Chỉ bằng cách này, anh , và những người xung quanh, mới có thể … còn sống!
Cuối cùng cửa phòng bị Trần Đông khóa lại.
Long Học Viễn ở trong cửa dần dần trở nên tối tăm, mi mắt bắt đầu giãy dụa, mùi máu tanh trong phòng dần dần ăn mòn vào não Long Học Viễn, môi run run nói: “Xin lỗi cha, con … con không thể báo thù được rồi.”
Sau đó, cảm giác ớn lạnh vô tận truyền đến, Long Học Viễn bắt đầu sợ hãi.
Trên thực tế, hắn luôn sợ hãi.
Không ai là không sợ chết.
Không ai không sợ hãi khi chờ đợi cái chết.
Hắn cứ như vậy chậm rãi chờ chết.
…
…
Bạch Long lái xe nhanh chóng rời khỏi thành phố.
Trên màn hình điều khiển bên trong xe, một hệ thống định vị đặc biệt cho thấy một điểm sáng cũng đang di chuyển rất nhanh, theo hướng mà họ đang đi, đuổi theo.
Trình Uyên không ngờ đám người này lại động đến gia đình mình, cho nên trước đây anh cũng không dùng sức mạnh của Từ đầu trọc và những người khác, bởi vì anh biết một khi dùng Từ hói này, Thẩm Lệ và đám người này liền nhất định biết mình không có mất trí nhớ.
Anh dự định lần này sẽ chìm vào bóng tối, một là đối phó kẻ thù trong bóng tối, hai là đối phó Thẩm Lệ và những người khác.
Đó là 50 dặm từ thành phố về quê của Trình Uyên . Nó không phải là quá xa . Nó chỉ mất nửa giờ đối với lái xe nhanh.
Xe của Bạch Long lái rất nhanh, đi được nửa chặng đường, điểm sáng phía trước càng ngày càng gần.
Cuối cùng, họ đã bắt kịp điểm sáng đó.
Đó là xe MiniBus.
Chiếc xe này dường như biết rằng có người đang đuổi theo họ, đang đi, và đột ngột dừng lại bên đường.
Bạch Long cũng đậu xe phía sau cách không xa.
Sau đó, hai người nhảy ra khỏi xe.
Miêu Địa đao vương cùng Nữ phượng xuống xe, trên tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm.
Miêu Địa Đệ nhất đao vương trên tay cây đao rất dài, tương tự như đao của người Đường thời xưa.
Cây dao trên tay của Nữ phượng có hình dáng kỳ dị, đặc biệt là có một các lưỡi cưa.
Sau khi hai người xuống xe, liền đứng ở trước mặt Trình Uyên, xe của bọn họ, đặc biệt là Nữ phượng cũng hất tóc, đối với Trình Uyên cười lắc đầu.
“Ngươi!”
Đúng lúc này, chiếc xe tải đột ngột nổ máy và phóng đi.
Đêm Khuya, con đường quê tối mịt, không một bóng xe qua lại.
Trần Đông nói: “Tôi sẽ đối với hai người này, các ngươi tiếp tục đuổi theo đi.”
Trình Uyên lo lắng cho mẹ, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nhắc nhở “hãy Cẩn thận một chút.”
Trần Đông mở cửa xuống xe, cũng rút loan đao từ thắt lưng xuống.
Bạch Long nhân cơ hội khởi động xe.
Khi Miêu Địa đao vương thấy thế, liền vội vàng chạy tới xe của bọn anh, Trần Đông bước tới trước mặt, hai đao liền đụng vào nhau.
“Keng” một tiếng, cây đao của Trần Đông gãy.
Đúng lúc Bạch Long đã đi khỏi chỗ này.
Họ tiếp tục đuổi theo chiếc xe phía trước.
Trình Uyên rất lo lắng.
Bạch Long phóng xe rất nhanh, chẳng mấy chốc chiếc xe ấy đã xuất hiện trong tầm mắt anh.
Đột nhiên, chiếc xe lại dừng lại.
Sau khi đuổi kịp xe, Trình Uyên và Bạch Long thấy cửa xe mở ra, hai người nữa nhảy ra khỏi đó.
Vẫn là một nam một nữ.
Nam dáng người ngắn nhỏ, diện mục xấu xí, nữ dáng người xinh đẹp, hoa dung nguyệt mạo, nhìn qua cực không xứng..
Bạch Long và Trình Uyên đều xuống xe.
Đúng lúc này, chiếc xe kia đột nhiên lại nổ máy.
Trình Uyên sửng sốt.
anh không nhịn được thúc giục Bạch Long “Mau thu dọn chúng đi, nếu không thì muộn mất. “
Tuy nhiên, lần đầu tiên Bạch Long tỏ ra rất nghiêm túc.
“Hai người này là cao thủ.”